Vì vậy, tấm lưng rộng và ấm áp này làm sao có thể là của anh được?
Chiến Hàn Quân bế cô trở lại phòng cho thuê của Chiến Anh Nguyệt, sau đó nhẫn tin cho Chiến Anh Nguyệt: “Chị Nghiêm Linh Trang bị mù, mau quay lại chăm sóc cho cô ấy”
Nhưng mãi vẫn không thấy Chiến Anh Nguyệt trả lời tin nhắn Chiến Hàn Quân không thể chịu đựng được việc để Nghiêm Linh Trang mù một mình trong căn phòng cho thuê, nên anh đã ở lại chăm sóc cô ấy.
Anh rót nước pha trà cho Nghiêm Linh Trang và nấu ăn cho cô.
Mùi hương anh để lại trong phòng, xen lẫn với mùi hoa oải hương, khiến Nghiêm Linh Trang thật giả lẫn lộn, cô thực sự cảm nhận được sự tồn tại của Chiến Hàn Quân trong phòng.
Trong bữa ăn, Nghiêm Linh Trang xúc động nói: “Bạn đã chăm sóc tôi cả ngày, tôi có thể sờ mặt bạn được không? Tôi cũng muốn biết ân nhân của mình trông như thế nào chứ, đúng không?”
Cái bát trong tay Chiến Hàn Quân vô tình trượt xuống bàn, anh đang lo lắng nghĩ xem nên đáp ứng yêu cầu nhỏ của Nghiêm Linh Trang như thế nào.
Anh đứng dậy, lặng lẽ bước đến bàn cà phê, cầm kéo cắt nhanh mái tóc của mình, ngang dọc xiên xéo.
Sau đó anh trở lại bàn ăn, nhẹ nhàng nắm lấy tay Nghiêm Linh Trang, đặt tay cô lên mặt mình. Anh cố tình khiến khuôn mặt đẹp trai của mình biến thành một hình dạng vặn vẹo.
Nghiêm Linh Trang vuốt ve khuôn mặt anh, khi đầu ngón tay leo lên mặt anh, một luồng điện cực nhỏ từ đầu ngón tay truyền đến hai tay hai chân cô.
Nghiêm Linh Trang khẽ giật mình, cảm giác quen thuộc này chỉ có thể có ở Chiến Hàn Quân.
Trái tim cô bắt đầu run lên.
Cô vuốt ve mái tóc xiên xẹo của anh, cô chạm vào khuôn mặt đang mím chặt của anh, cuối cùng bàn tay cô chạm đến yết hầu gợi cảm của anh ta.
Cô muốn kiểm chứng suy đoán trong lòng mình có đúng không.
Nhưng Chiến Hàn Quân đột nhiên nằm lấy tay cô, dùng sức chống cự lại.
Nghiêm Linh Trang xấu hổ nói: “Tôi chỉ muốn biết bạn là con trai hay con gái?”
Chiến Hàn Quân viết vào lòng bàn tay cô viết một chữ: nam.
Nghiêm Linh Trang nói: “Cảm giác mà anh cho tôi khiến tôi cảm giác như…”
Cô dừng lại, nghẹn ngào thốt lên hai chữ: “Anh trai.”
Khi cô nói hai từ này, một nụ cười ngọt ngào và ngượng ngùng hiện trên khuôn mặt của cô, Chiến Hàn Quân hơi giật mình, cô gái này khi nhìn thấy anh gần đây luôn mang vẻ mặt lạnh lùng. Hóa ra là ngụy trang, Anh viết vào lòng bàn tay cô: “Anh ấy thế nào?”
Nghiêm Linh Trang suy nghĩ một lúc lâu, và nói: “Anh ấy là người anh trai tốt nhất trên thế giới”
Chiến Hàn Quân viết: “Thật không tin nổi.
Trên đời làm sao lại có người hoàn hảo như vậy?”
Nụ cười của Nghiêm Linh Trang khựng lại, rồi anh cất giọng nói, “Đáng tiếc, một người tốt như anh Hàn Quân, vậy mà đã…chết”
Chiến Hàn Quân như bị dòng sông băng chảy qua, rất lâu sau anh vẫn không thể tỉnh táo trở lại.
Anh nhẹ nhàng buông tay cô, lắc lư đứng dậy.
Lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, Chiến Hàn Quân nhìn thấy tên của Chiến Anh Nguyệt hiển thị trên màn hình điện thoại di động, anh lảo đảo mở cửa rời đi.
“Alo.”
Khi kết nối điện thoại, anh nghe thấy giọng nói của Nghiêm Mặc Hàn từ đẳng kia.
“Cậu Chiến, em gái tôi đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Khi nào anh đến thì nói.” Chiến Hàn Quân thậm chí không còn sức lực để nói Sự thất vọng của Nghiêm Linh Trang đối với anh, giống như một lời nguyền, hoàn toàn giam cầm anh.
Anh trở về bên Nghiêm Linh Trang, chịu đựng nỗi đau trong lòng, lo lắng mọi thứ cho cô.
Sau đó, anh nhìn đồng hồ trên tường.
Đồng hồ đã chỉ 19:09 Chỉ một vài giờ đồng hồ nữa, vận hạn của nhà họ Chiến sẽ đến.