Lúc này, một tấm vé thi đấu từ trong túi rơi ra, Đàm Bảo Ngọc nhặt lên đưa cho Nghiêm Mặc Hàn, Nghiêm Mặc Hàn có chút chột dạ mà giả ngu, “Cho bé Thanh Tùng.”
Nghiêm Linh Trang lấy tấm vé, nhìn thấy là giấy mời tham dự Cuộc thi Taekwondo.
Thiếu niên Quốc tế, cô như chết lặng.
Nghiêm Mặc Hàn nói dối lòng: “Đừng xem nữa. Loại cạnh tranh bạo lực này không thích hợp với bé Thanh Tùng của nhà chúng ta”
Nghiêm Linh Trang nói: “Tại sao lại không phù hợp? Bé Thanh Tùng thích taekwondo, hơn nữa cũng có tài năng.
Chúng ta không thể giết chết tài năng mà ông trời đã ban cho thằng bé được.”
Trong mắt Nghiêm Mặc Hàn hiện lên một tia hoảng sợ, nếu Nghiêm Trang Linh đồng ý để Lạc Thanh Tùng tham gia cuộc thi, thì mẹ con họ sẽ phải xa cách nhau một khoảng thời gian dài.
Nghiêm Mặc Hàn không nhẫn tâm.
Nghiêm Linh Trang đút vé vào túi rồi nói: “Chuyện này cứ giao cho bé Thanh Tùng quyết định”
Nghiêm Mặc Hàn đưa tay ra, một phút kích động, anh ta suýt muốn xé vé vào cửa thành từng mảnh.
“Bé Thanh Tùng đâu?” Nghiêm Mặc Hàn hỏi “Chắc cũng sắp tan học rồi.”
Vừa nói Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
“Haiz” Giọng nói bực bội của Lạc Thanh Tùng từ ngoài cửa truyền đến.
“Thanh Tùng!” Nghiêm Linh Trang gào lên.
Bé Thanh Tùng bước vào với chiếc cặp nhỏ trên lưng, ôm chầm lấy mẹ và bắt đầu làm nũng. “Mẹ ơi, Quốc Việt đi rồi. Thật là chán.”
Nhắc đến Quốc Việt, Nghiêm Linh Trang cảm thấy chua xót.
“Hôm nay mẹ không có thời gian tiễn Quốc Việt, trước khi trời sáng, mẹ đã phải trang trí địa điểm bên vườn hoa, rồi tiếp khách. Mong Quốc Việt không trách mẹ”
“Mẹ, Quốc Việt sẽ không trách mẹ đâu”
Nghiêm Linh Trang dịu dàng vỗ võ bé Thanh Tùng, “Mẹ cũng nhớ Quốc Việt, nhưng cố gắng nhịn một chút, cuối học kỳ là Quốc Việt về rồi”
Nghiêm Mặc Hàn cần chặt môi, phun ra một tia máu.
Nghiêm Linh Trang bị giấu kín trong bóng tối, có lẽ cô không biết rằng Chiến Quốc Việt không thể quay về sớm được.
Bé Thanh Tùng nhìn thấy vé vào cửa trong tay Nghiêm Linh Trang, “Mẹ, đây là cái gì?
Nghiêm Linh Trang đưa cho cậu bé vé vào cửa, “Giấy mời thi đấu taekwondo, đi không?”
Bé Thanh Tùng nhận lấy, hưng phấn nói: “Hay quá, đã lâu lắm rồi con không đánh một trận tử tế”
Giọng nói Nghiêm Mặc Hàn như chết lặng, “Khi bác khỏi bệnh, bác sẽ đưa cháu đi thi đấu”
“Vâng” Bé Thanh Tùng vui vẻ gật đầu.
Bé Thanh Tùng bỏ vé vào cặp sách, lúc này nhìn thấy Nghiêm Mặc Hàn bị thương, bé Thanh Tùng vô cùng đau lòng, cậu bé lập tức vây quanh nói: “Bác trai, bác bị đánh sao?”
Nghiêm Linh Trang sợ răng Nghiêm Mặc Hàn sẽ nói ra sự thật và làm hỏng ấn tượng tốt của đứa trẻ về bố của mình.
Nghiêm Mặc Hàn cười nói: “Bác làm hỏng công ty nên bị ông ngoại cháu đánh”
Bé Thanh Tùng thấy thế, “Cháu làm hỏng tòa thành cả tỷ, nhưng bố không nỡ đánh cháu. Bố nói, tình cảm luôn quý hơn tiền.
Xem ra, ông ngoại yêu bác, nhưng không nhiều như bố yêu cháu.”
Nghiêm Mặc Hàn cười trong nước mắt.
Một Chiến Hàn Quân tốt như vậy, nhưng..
Những thần chết ẩn mình trong bóng tối sẽ đưa Chiến Hàn Quân đi đâu?