Anh vừa quay lại liền thấy Diệp Phong đang đẩy Chiến Hàn Quân đi đến.
Ánh mắt của Chiến Hàn Quân như phi đao, toàn bộ đều bản vào trái tim Nghiêm Mặc Hàn.
Nghiêm Mặc Hàn đột nhiên hiểu ra: “Là cậu ta làm đúng không?”
Nghiêm Linh Trang không nói, chỉ là nhìn Chiến Hàn Quân với vẻ oán giận.
Chiến Hàn Quân nhướng mày nhìn chăm chăm Nghiêm Mặc Hàn: “Anh định chém tôi?”
Nghiêm Mặc Hàn có chút xấu hổ, từ nhỏ đến lớn nhìn thấy Chiến Hàn Quân như nhìn thấy quỷ.
“Tôi chỉ đang nói vậy thôi. Có điều, cậu Quân đã quyết định chia tay với em gái tôi thì cậu không cảm thấy cậu làm như vậy rất không phong độ sao?”
Anh bề ngoài khách khí nhưng bên trong oán thầm “Đơn giản là không có đạo đức.”
Ánh mắt của Chiến Hàn Quân liếc nhìn Nghiêm Linh Trang: “Anh đã từng hỏi em gái anh xem, đứa trẻ này có được như thế nào chưa?”
Nghiêm Mặc Hàn quay đầu lại nhìn Nghiêm Linh Trang: “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Nghiêm Linh Trang cúi đầu không nói gì.
Chiến Hàn Quân nhìn thấy vành tai của.
Nghiêm Linh Trang hơi đỏ, không khỏi muốn trêu chọc cô: “Đó là kết quả của việc cô ấy chạy đến văn phòng tôi, bá vương lên giường với một người già hành động bất tiện.”
Nghiêm Linh Trang khẽ nhếch miệng, nhìn thấy nụ cười báo thù trong mắt Chiến Hàn Quân, Nghiêm Linh Trang rất tức giận.
“Không phải mới mấy ngày trước nói anh già rồi, anh mang thù như vậy sao?”
Chiến Hàn Quân cũng rất ấm ức: “Cô còn mắng tôi tàn phế đấy.”
Vì thế mà anh cảm thấy tự ti hai ngày hai đêm.
Anh có thể không ôm thù sao?
Nghiêm Linh Trang: “…
“Quả nhiên là tiểu nhân có thù tất báo.”
Nghiêm Mặc Hàn bị chuyện bọn họ làm chấn kinh.
“Linh Trang, em vậy mà bá vương lên giường với cậu ta?”
Vẻ mặt Nghiêm Linh Trang dũng cảm: “Em đã làm đấy. Anh ta thiếu đánh”
Mặt Chiến Hàn Quân trắng xanh.
Cô nhóc kia dạo này lời lẽ càng ngày càng trở nên thiếu văn minh.
Nghiêm Mặc Hàn quả thực bị chọc tức: “Nghiêm Linh Trang, em có thể dè dặt chút được không? Em như hoa như ngọc, đẹp như thiên tiên, còn sợ không tìm được đàn ông sao? Còn chủ động đưa tới cửa làm trò tiêu khiển cho vị đại gia này sao?”
Nghiêm Mặc Hàn hiên ngang đưa ra nhận xét của mình, lại run rẩy khi bị Chiến Hàn Quân nhìn chằm chằm với ánh mắt chết chóc.
“Sau này, không được phép chửi thề.”
Chiến Hàn Quân xót xa ra lệnh.
Nghiêm Mặc Hàn cười toe toét: “Rất khó, trừ khi kiếp này cậu không gặp Linh Trang nhà tôi nữa. Bởi vì từ khi còn nhỏ con bé đã thích xem những bộ phim tục tằng và nguy hiểm đó, con bé sùng bái bản chất hoang dã và phóng túng của chim trĩ, đã được nuôi dưỡng từ lâu. Thực chất bên trong con bé chính là một người phụ nữ tục tằng. Ưu nhã trước mặt cậu đều là giả bộ.”
Đây là lần đầu tiên Chiến Hàn Quân nghe nói Linh Trang nhu thuận, khả ái lại si mê chim trĩ trong phim Thiếu niên nguy hiểm sao?
Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang nhìn nhau, trong con ngươi của cô ấy hừng hực lửa giận, nhưng vẻ mặt của Chiến Hàn Quân xa cách lạnh lùng.
Nghiêm Mặc Hàn nhìn ra hai người đang chiến tranh lạnh, một người đứng đầu và một người lớn tuổi hơn. Anh ta chỉ có thể hòa giải: “Đó, mặc kệ đứa trẻ này đến như thế nào thì dù sao cũng là của hai người. Hai người coi như là vì đứa trẻ này, có thể hòa thuận với nhau được không? Hay trở về bên nhau.”
Nghiêm Mặc Hàn chưa kịp nói xong, Nghiêm Linh Trang đã tức giận: “Đứa trẻ này là của một mình em. Không liên quan gì đến anh ta hết”“
Chiến Hàn Quân nói: “Một mình cô thì sinh thế nào? Cô tìm hiểu quá trình sinh sản của thực vật bậc thấp à? Cô có sinh sản không?”
Nghiêm Mặc Hàn trố mắt, mỗi lần Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang cãi nhau đều làm nâng cao chỉ số IQ của anh.
“Hai học bá cãi nhau đúng là không giống người thường” Nghiêm Mặc Hàn sợ hãi nói.