Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 870: Chỗ dựa




Nói xong, đưa tay ném bao lì xì đỏ lớn vào trong thùng nhận lễ của nhà họ Điền.

Nghiêm Mặc Hàn tức muốn nổ phổi “Nhà họ Nghiêm chúng tôi nuôi một người vong ân bội nghĩa”

Nghiêm Hiểu Như chậm rãi đi đến trước.

mặt Nghiêm Linh Trang, từ đầu đến chân của cô ta đều mặc hàng đặt trước bản số lượng có hạn của quý bà nhà giàu. Có sự trợ giúp của những phụ kiện cao quý bức người này, dường như cả người cô ta đều tràn đầy sự ưu nhã mê người của bà chủ nhà giàu.

“Nghiêm Linh Trang, chúc mừng cô trở thành người nắm quyền của nhà họ Nghiêm”

Cô ta cố ý vươn tay, lộ ra ngón tay đang mang chiếc nhẫn kim cương to như trứng chim bồ câu kia.

Xuất phát từ lịch sự, Nghiêm Linh Trang vừa muốn vươn tay ra thì lại bị Nghiêm Mặc Hàn gạt trở về: “Nắm cái gì mà nắm? Muốn nằm tay cũng phải xem đó là ai, không phải cái thứ bẩn thỉu gì cũng có thể bắt tay với cô chủ của nhà họ Nghiêm chúng tôi đâu.”

Nghiêm Hiểu Như giận quá hóa cười: “Ha ha. Tôi bẩn? Vậy thì sao nào? Các người có gì khác tôi đâu chứ? Một kẻ lấy chồng không có hôn lễ, một kẻ cưới vợ không có hôn lễ. Ha ha”

Vẻ mặt của Nghiêm Linh Trang có chút bối rối.

Dù sao cũng có nhiều khách mời như vậy đang nhìn bọn họ.

Vào lúc này từng đợt tiếng nổ vang rền của xe thể thao truyền đến, giống như đang phần nộ, chấn động đến đất rung núi chuyển.

Ánh mắt của mọi người đều bất thình lình bị hấp dẫn bởi âm thanh của đội xe thể thao.

Ở cuối con đường, một luồng khí ngang ngược ở bên cạnh xả ra, xe thể thao phiên bản số lượng có hạn xa hoa phách lối, giống như một vị vua đang liếc nhìn thần dân của ông ta vậy, từ trên chỗ cao mà lao xuống.

Càng khoa trương hơn nữa là ở đẳng sau của chiếc Land Rover là một đội xe theo sát phía sau như một con rắn dài. Xe nào cũng đều là xe thể thao cao cấp trăm tỷ. Khí thế hùng hồn như núi lở uốn lượn mà đi đến.

“Con mẹ nó, đây là ai vậy? Xa hoa quá nhỉ?” Hai tay Nghiêm Mặc Hàn chống nạnh, vẻ mặt kinh ngạc thán phục.

“Hừ, dù sao bất kể là ai thì tuyệt đối cũng không phải đến tham gia hôn lễ của nhà họ.

Nghiêm mấy người” Điền Cốc Nông khinh thường nói.

Land Rover dẫn đầu vừa đến đã trực tiếp đụng chiếc xe của Chiến Bá Kiên lật nghiêng.

Kỹ thuật lái xe của tài xế quả thật là vô cùng kỳ diệu.

Nghiêm Hiểu Như bị dọa đến mặt hoa hoảng sợ.

Cửa xe Land Rover mở ra, Dư Nhân mặc áo sơ mi đỏ rực, quần thường màu đen, mang giày chơi bóng phiên bản số lượng có hạn đi đến.

Điền Cốc Nông đần độn tiến lên: “Chào anh, anh đến tham sự hôn lễ của nhà họ Điền chúng tôi sao?”

“Cút” Dư Nhân tức giận quát.

Điền Cốc Nông ỉu xìu đứng sang một bên.

Dư Nhân nở nụ cười ấm áp như gió xuân đi về phía Nghiêm Linh Trang.

“Dư Nhân?” Nghiêm Linh Trang đập bàn tay lên trên trán.

Lần nào cách ra sân mỗi lần của tên này cũng khiến người ta chú ý như vậy.

“Linh Trang, anh nghe nói nhà họ Điền muốn lợi dụng hôn lễ này để sỉ nhục người nắm quyền của nhà họ Nghiêm như em nên mới đến đây làm chỗ dựa cho em” Dư Nhân lấy lòng cười nói.

Nghiêm Linh Trang giơ ngón tay cái lên với anh ta: “Bạn chí cốt”

Nghiêm Linh Trang nhìn qua đội xe thể thao nhét đầy con đường trông không thấy đầu đường thì ngây ra như phỗng.

“Dư Nhân, làm phiền anh dọn ra một con đường, nếu không thì làm sao những khách mời khác có thể vào trong được?” Nghiêm Linh Trang bất đắc dĩ nói.

Nghiêm Mặc Hàn nổi giận đùng đùng nói: “Dọn cái gì mà dọn. Không được dọn. Dù sao cũng đều là khách đến tham gia hôn lễ của nhà họ Điền nhiều hơn. Không dọn đường cho họ xem họ tiến vào như thế nào?”

Dư Nhân rất thích tính cách thẳng thắn cương trực này của Nghiêm Mặc Hàn.

“Anh cả nói rất đúng”

“Mau chóng dọn ngay” Nghiêm Linh Trang rống như sư tử Hà Đông Dư Nhân vội vàng dùng tay ra hiệu với người ở phía sau.

Sau đó xe bắt đầu lui lại như những con kiến.

Lúc này những khách mời tham dự tiệc cưới kia bắt đầu xì xào bàn tán.

“Người kia là ai vậy? Trông còn giàu có hơn nhà họ Chiến nữa”

“Cô hai của nhà họ Nghiêm thật là có khí phách. Lại có thể hàng phục được ông lớn xa hoa kia ngoan ngoãn như thế”

“Tôi thấy hôn lễ hôm nay, hình như nhà họ Điền không vẻ vang bằng nhà họ Nghiêm thì phải?”

“Có phải chúng ta đã đứng sai phía rồi hay không “Trước tiên cứ im lặng theo dõi thay đổi thần kỳ thôi”