“Bà cụ về hưu sống ở đâu?” Chiến Hàn Quân hỏi Quan Minh Vũ nói: “Một nông trại ở ngoại ô phía Nam thành phố”
“Đưa tôi đi ngay lập tức.”
“Vâng”
Quan Minh Vũ chở Chiến Hàn Quân và Diệp Phong ra ngoại ô. Trên đường, Chiến Hàn Quân luôn cảm thấy tim mình đập rất dữ dội, hiếm khi anh có cảm giác căng thẳng như vậy.
“Quan Minh Vũ, lái xe nhanh hơn một chút” Chiến Hàn Quân thúc giục.
Quan Minh Vũ phóng xe với tốc độ tối đa, gầm rú phóng đi.
Ngay sau đó, mái ngói đen của ngôi nhà trang trại đã xuất hiện trong tầm mắt.
Khi Rolls Royce đậu trước cửa trang trại, trong tầm mắt là những bắp ngô vàng ươm treo dưới mái hiên.
Một người phụ nữ mang thai có khuôn mặt tròn trịa, thân hình mập mạp, bụng hơi nhô lên đang lúi húi hái bắp.
Chiến Hàn Quân nhìn thấy người phụ nữ mang thai mặt đỏ bừng thì đôi mắt chim ưng của anh khẽ nheo lại.
Sau khi Quan Minh Vũ và Diệp Phong xuống xe, Chiến Hàn Quân vẫn đang quan sát người phụ nữ mang thai kia. Dường như anh đang chìm trong suy nghĩ.
“Tổng giám đốc” Diệp Phong mở cửa xe, nhẹ giọng gọi.
Chiến Hàn Quân thu hồi ánh mắt, nhưng lại giao cho Diệp Phong một nhiệm vụ kỳ quái: “Lát nữa cậu hỏi thăm cô ấy xem khi mang thai cô ấy ăn cái gì, nhớ kỹ cho tôi.”
Chiến Hàn Quân đẩy xe lăn đi về phía trước.
Quan Minh Vũ kéo Diệp Phong hỏi: “Tại sao tổng giám đốc lại giao cho anh một nhiệm vụ quái đản như vậy?”
Diệp Phong cười nói: “Cô Linh Trang đang mang thai, ăn cái gì cũng nôn ra. Có lẽ tổng giám đốc hâm hộ bà bầu có thân hình mập mạp nên cố ý học hỏi cô ấy”
Quan Minh Vũ sững sờ: “Cô Linh Trang mang thai? Chuyện xảy ra khi nào?
Không phải bọn họ chia tay rồi sao?”
Diệp Phong lặng lẽ thì thầm vài tiếng với Quan Minh Vũ, Quan Minh Vũ nghe vậy liền kinh ngạc.
Anh ta thở dài nói: “Cô Linh Trang thật là dũng mãnh”
Chiến Hàn Quân thấy hai người không đi theo, khuôn mặt đẹp trai của anh tối sầm lại: “Hai người các cậu còn dám nói chuyện của tôi, có tin tôi ném các cậu đến câu lạc bộ tình dục nữ không?”
Quan Minh Vũ và Diệp Phong sợ đến toát mồ hôi lạnh, gục đầu không dám nói nữa.
Người phụ nữ mang thai thấy khách đến nhà, cô ấy gọi người đàn ông trong nhà: “Thái Vũ, có khách đến”
Một người đàn ông nông dân thật thà bước ra khỏi nhà, mặc áo khoác đen, lộ ra cánh tay đã bị nắng làm sạm đen.
Thái Vũ thấy mấy người Chiến Hàn Quân, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười †oe toét, nói: “Anh đến rồi, bệnh của mẹ tôi vừa mới đỡ hơn. Mấy ngày nay tôi đang nghĩ đến việc nói cho anh biết.”
Chiến Hàn Quân hơi kinh ngạc, Thái Vũ này đã nhầm bọn họ với nhóm người trước đó sao?
Xem ra nhóm người trước đó vẫn chưa lộ ra bộ mặt thật.
Chiến Hàn Quân đâm lao thì phải theo lao, gật đầu nói: “Có thể dẫn chúng tôi đi gặp bà cụ không?”
Thái Vũ vươn tay: “Xin mời”
Mấy người dời bước đến phòng ngủ của bà cụ.
Thái Vũ giới thiệu mẹ mình với bọn họ: “Mẹ tôi gần tám mươi tuổi rồi. Tuy hơi mất trí nhớ nhưng đôi mắt và đôi tai của bà rất tốt”.
Chiến Hàn Quân vừa mới bước vào phòng thì bà cụ rõ ràng rất điềm tĩnh. Thế nhưng khi bà nhìn thấy Chiến Hàn Quân thì liền sợ hãi bò đến góc giường, người run như cái thật sự sai rí Sau đó bà lại bò đến trước mặt Chiến Hàn Quân, con ngươi khô khốc nức nở, nhưng không còn một giọt nước mắt: “Cậu chủ, cậu tha thứ cho tôi đi, tôi cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy”
Đồng tử của Chiến Hàn Quân hơi co.
lại, cụ già này chắc là nhầm anh với bố anh là Chiến Bá Minh.
“Nói cho tôi biết, bà đã làm sai chuyện gì?” Anh ta nói với giọng điệu giống như Chiến Bá Minh khi còn trẻ.
Bà cụ có chút mơ hồ nói: “Đó là bí mật mà tôi đã nói với ông cụ. Hu hu, tôi đã sai rồi”
“Cậu chủ, tôi sai rồi, tôi là ác ma đầu thai”