Một lúc lâu sau, Nghiêm Hiểu Như đột nhiên khóc rống lên: “Mẹ, người khác luôn nói lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là da là thịt, giờ thì con hiểu rồi, lòng bàn tay của mẹ để nâng, để cầm, còn mu bàn tay chỉ dùng để lau nước mắt thôi đúng không? Ba tỷ này mẹ giữ lại cho bản thân dưỡng già đi.
Nghiêm Hiểu Như che mặt, khóc lóc chạy ra ngoài.
Thôi Như An trợn mắt há hốc mồm.
“Mẹ… mẹ thêm cho con một ít tiền là được chứ gì? Náo loạn cái quái gì chứ?”
Thôi Như An quay đầu nhìn Nghiêm Hiểu: “Nghiêm Hiểu, mau đi tìm chị con về đi.”
“Vâng.” Nghiêm Hiểu nghe vật vàng chạy ra ngoài.
Thôi Như An bị con gái náo loạn đến bực mình, cô ta liền cảm thấy có chút mất mặt, cúi đầu đi lên gác định nghỉ ngơi Bảo bối Thanh An đột nhiên cao giọng nói: “Bà ngoại Thôi, hôm nay đến lượt bà nấu cơm đó.”
Thôi Như An ngẩn người đứng ở cầu thang, dừng một chút rồi nói: “Hôm nay bà không ăn cơm.”
Sau đó liền xoay người đi lên lầu.
Bà Nghiêm nhìn Nghiêm Chính đầy bất lực, lời nói đầy thâm ý: “Bây giờ ông đã hài lòng chưa?”
Nghiêm Chính giật mình nhìn bà Nghiêm đầy khó hiểu.
Bà Nghiêm quay qua nhìn Nghiêm Linh Trang, an ủi con gái: “Mẹ biết rằng trong lòng con không thoải mái. Con là người phụ nữ của thời đại mới, vì vậy luôn cho rằng nếu mẹ đã từ bỏ nhà họ Nghiêm thì phải sống ngẩng cao đầu, phân rõ ranh giới với người nhà họ Nghiêm”
Nghiêm Linh Trang nhìn mẹ, gật đầu.
Bà Nghiêm nghiêm túc nói: “Linh Trang, con vẫn còn trẻ. Khi con sống đến tuổi mẹ, con sẽ hiểu được sự thăng trầm của đò người, con sẽ hiểu rằng trên đời này, có nhiều thứ còn quý giá hơn tiền bạc rất nhiều.”
Nghiêm Linh Trang cũng không hoàn toàn hiểu triết lý trong lời nói của mẹ mình.
Cô chỉ cảm thấy nếu như mẹ cô đã có suy tính riêng của mình, thì người làm con như cô cũng không thể can thiệp vào.
Bà Nghiêm nắm lấy tay Nghiêm Linh Trang, đi đến bên Đàm Bảo Ngọc nói: “Tuổi mẹ đã cao, giữ tiền lại bên người cũng chẳng để làm gì. Đám trẻ các con cần tiền, số tiền này mẹ đều để lại cho con và Linh Trang, bảy.
trăm năm mươi tỷ này, các con cầm lấy đi.”
Đàm Bảo Ngọc cũng là một người thật thà, nhẹ giọng nói: “Mẹ, tuy công ty của Nghiêm Mặc Hàn không kiếm ra được nhiều tiền, nhưng cũng đủ để cho con và anh ấy tiêu sài. Còn em Linh Trang chỉ có một mình, lại phải nuôi ba đứa nhỏ, cuộc sống không hề dễ dàng, mẹ cho em ấy nhiều một chút.
Không thì mẹ cho con và Mặc Hàn mười lắm tỷ là được rồi. Còn lại thì mẹ để cho em đi.”
Nghiêm Linh Trang nhìn Đàm Bảo Ngọc, cô càng không muốn tranh giành với cô ấy, cô càng cảm thấy thương lòng thay cho cô ấy.
Nghiêm Linh Trang nói: “Mẹ, số tiền này một xu con cũng không cần, mẹ cứ đưa cho anh cả đi, công ty của anh cả cần tiền. Hơn nữa chị dâu còn phải lo liệu cho gia đình, phải tiêu không ít tiền. Chị ấy có chút tiền trong người cũng tốt.”
Bà Nghiêm hạnh phúc nở một nụ cười: “Các con đều là con ngoan của mẹ. Nếu như các con đã nhường nhịn nhau như vậy, vậy thì mẹ làm chủ, mẹ đưa cho Mặc hàn chín trăm tỷ, ba trăm tỷ cho Bảo Ngọc còn ba trăm tỷ cho con.”
Nghiêm Linh Trang từ chối cũng không xong, chỉ đành miễn cưỡng nhận lấy: “Vâng ạ: Bảo bối Thanh An nhìn thấy mẹ mình nhận tiền nhưng lại buồn bã như vậy liền vội vàng giải vậy cho mẹ: “Bà ngoại, bà không cần đưa tiền cho mẹ con đâu ạ. Bởi vì mẹ con có bọn con là đủ rồi, nếu như bọn con không có tiền thì bố sẽ cho bọn con tiền. Bố bọn con hào phong lắm”
Nghiêm Linh Trang vuốt đầu bảo bối Thanh An: “Mẹ thân thể khỏe mạnh như vậy, có thể tự lực cánh sinh, không cần làm phiền bất kỳ ai cả, đấy là giá trị sống của mẹ.”
Bảo bối Thanh An liền nói đầy xấu hổ: “Mẹ ơi, con không tự lực cánh sinh được.”
Nghiêm Linh Trang vội vàng an ủi con gái: “Thanh An, con vẫn còn nhỏ, nhiệm vụ của trẻ em là chăm chỉ học tập, sau này lớn lên mới có thể góp phần xây dựng tổ quốc.”
Bảo bối Thanh An lúc này mới yên tâm.
Nghiêm Chính nhìn thấy khung cảnh một gia đình khiêm tốn như vậy, trong lòng liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Ông ta cảm thấy bản thân vô cùng áy náy, luôn cảm thấy rằng ông ta đã làm mất đi sự trưởng thành của chị em Nghiêm Hiểu Như, khiến hai đứa con này luôn luôn tính toán thiệt hơn, trở thành con người bị lợi ích chi phối.
Không lâu sau, Nghiêm Hiểu liên đưa Nghiêm Hiểu Như về nhà.