Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 822: Không phải là đàn ông là được




Có lẽ là nhà họ Dư có quá nhiều tiền, vậy nên mỗi lần Dư Nhân cần tiền, ông chủ căn bản không bao giờ hỏi lý do.

Dư Tiền nhìn Dư Nhân: “Cậu chủ, ông chủ hỏi anh cần bao nhiêu tiền?”

Dư Nhân nói: “Không có hạn mức tối đa.”

Dư Tiền nhắc lại lời của cậu chủ nói: “Cậu chủ nói càng nhiều càng tốt ạ”

Ông chủ cảm thấy rất khó hiểu: “Con ngỗng ngu ngốc này cuối cùng cũng biết dùng tiền thế nào rồi sao?”. Ra chương nhanh nhất tại { t rumtruyen. com }

Khuôn mặt của Dư Nhân tràn đầy những đường đen.

Bố anh ta luôn phàn nàn rằng anh ta không biết tiêu tiền, nhưng mà anh ta nhận lệnh đi làm nhiệm vụ nhiều như vậy, thì căn bản là không có thời gian để tiêu tiền.

Bố anh ta đặt cho anh ta biệt danh “Con ngỗng ngu ngốc”.

Ông chủ dường như nhận ra điều gì đó bất thường, truy hỏi: “Cần nhiều tiền như vậy để làm cái gì?

Dư Tiền cao hứng nói: “Ông chủ, cậu chủ đang yêu”

Dư Nhân hung ác trừng mắt nhìn Dư Tiền: “Nói nhiều quá”

Bên kia, ông chủ phấn khởi đập tay xuống bàn, la hét trong đau đớn“Ôi. Thẳng nhóc ngốc nghếch này, cuối cùng cũng hiểu chuyện. Nếu nó không tìm phụ nữ, chúng ta đều nghỉ ngờ nó có vấn đề về giới tính. Bây giờ thì tốt rồi, con trai tôi là người bình thường.”

Có một đường đen nổi trên trán của Dư Nhân…sau đó lặng lẽ liếc nhìn cách ăn mặc rất nam tính của mình. Toàn thân anh ta đều là tràn trề mùi hooc môn nam giới, ông già đó lại nghỉ ngờ giới tính của anh ta có vấn đề?

Cái gì là chỉ số thông minh?

Ông chủ vui mừng đến mức khoa tay muá chân: “Đang yêu a, vậy là sẽ tốn rất nhiều tiền, nhưng mà đợi một chút”

Ông lão nhận thấy có điều gì đó không đúng: “Con, con…anh chị em của con lúc nào.

yêu đương cũng lấy tiền từ nhà, làm sao con còn tiêu tiền? Con nói điều kiện con tốt như vậy, có bao nhiêu người đẹp muốn bao nuôi con? Con làm sao lại còn cấp lại tiền?”

Khuôn mặt Dư Nhân tràn đầy những đường đen.

Dư Tiền thấp giọng giải thích: “Ông chủ, cậu chủ thích một người con gái mà cô ấy không thích cậu chủ.”

Ông chủ rất kích động: “Đứa con trai tốt, bố biết con khung xương tốt, làm việc luôn một mình, không giống với những người khác, bố ủng hộ con, bố sẽ cho con tiền, bố muốn xem xem người con gái có sắc đẹp tuyệt trần như thế nào khiến cho cây sắt như con đơm hoa kết trái”

Dư Tiền thì thào nói: “Ông chủ, là một người phụ nữ đã có chồng.”

Bên kia, giọng nói của ông chủ đột nhiên biến mất.

Một lúc lâu sau, ông chủ dường như mới miễn cưỡng tiếp nhận một đòn nặng này: “Phụ nữ đã có chồng thì phụ nữ đã có chồng, tốt hơn đàn ông là được rồi”

Dư Nhân bất ngờ ấm ức.

Dư Tiền mỉm cười: “Ông chủ, ông thật sáng suốt a”

“Tên nhóc con này, khụ khụ…tìm một người con gái lại khó như vậy sao?”

Dư Nhân bảo Dư Tiền dập máy.

Nếu còn tiếp tục nói chuyện, thì những sự tích lừng lẫy mà anh ta theo đuổi Nghiêm Linh Trang sẽ bị tiết lộ ra hết. Đến lúc đó anh †a sẽ trở thành trò cười của dòng tộc.

Người nhà họ Dư, không có ai phải mang tiền đi cho người khác. Anh ta là người đầu tiên, còn thất bại như vậy!

Sáng sớm ngày hôm sau, trời đột nhiên nổi cơn mưa phùn.

Sắc trời u ám, khiến cho Nghiêm Linh Trang càng thêm mệt mỏi.

Thôi Như An gõ cửa gọi vài tiếng: “Cô chủ, cô dậy rồi phải không?”

Nghiêm Linh Trang uế oải đáp: “Vào đi”

Cũng không biết có phải là vì mặt của Thôi Như An còn là mặt mộc, vậy nên trông không có vẻ xa lạ như mọi khi. Cô ta cười như gió xuân, rất khách khí hỏi thăm Nghiêm.

Linh Trang: “Cô chủ, hôm qua cậu Dư có tặng một hộp kem trị thương cho cô, có thể cho tôi một tuýp được không?”

Nghiêm Linh Trang kinh ngạc nhìn chằm chằm cô ta, một tuýp kem trị thương, lại khiến dì Thôi đối với cô khách sáo như vậy sao?

“Thế nào, Hiểu Như thoa kem trị thương này hiệu quả rất tốt sao?”