Lúc Dư Nhân trở về biệt thự ở trên núi thì đã là bốn giờ sáng.
Lúc mở cửa đi vào, Dư Tiền giống như quỷ đứng ở sau lưng anh ta “Cậu chủ, đây là anh muốn đi ra ngoài hay là vừa trở về?” Dư Tiền buồn ngủ xoa con mắt, giọng nói giống như một con ác quỷ bò ra từ trong giếng cổ.
Dư Nhân lấy áo khoác trong tay nhét vào người Dư Tiền, sau đó mặt anh ta xám xịt ngồi trên ghế salon ở phòng khách, cầm bình rượu ở trên bàn lên và uống.
Dư Tiền đi qua: “Cậu chủ, ai chọc giận anh không vui vậy?”
Dư Nhân uống ngụm rượu, khóe môi vẽ ra ý tứ tức giận.
“Người phụ nữ Nghiêm Linh Trang chết tiệt kia, ông đây đã đi thật xa để đến tận cửa, vậy mà lại từ chối tôi?” Dư Nhân tức giận nói Dư Tiền ngạc nhiên há miệng ra tạo.
thành một vòng tròn tiêu chuẩn.
Anh ta không nghe lâm chứ? Đêm hôm khuya khoắt cậu chủ nhà anh ta đi tìm người phụ nữ kia. Lại còn bị từ chối?
Dư Nhân chỉ vào cái miệng phóng đại của Dư Tiền: “Ngậm miệng lại cho ông.”
Dư Tiền đưa khép môi lại, không thể tin mà nói: “Cậu chủ, có phải anh đã bày tỏ quá kín đáo không? Các cô gái đều thích làm ra vẻ rụt rè, sợ để lại cho anh một ấn tượng bình thường. Cái này cô ấy gọi là lạt mềm buộc chặt?”
Dư Nhân nhìn Dư Tiền: “Ông đây đã năm trên giường cô ấy, chỉ chờ cô ấy đến cởi quần áo. Cái này bày tỏ này cũng kín đáo sao?”. Truyện mới cập nhật
Khóe miệng Dư Tiền giật mấy cái: “Cái này không hề kín đáo.”
Dư Nhân oán hận nói: “Nghiêm Linh Trang này quá cụt hứng.”
Dư Tiền nhìn vẻ mặt vừa yêu vừa hận của cậu chủ, liền muốn quỳ lạy Nghiêm Linh Trang.
Cô ấy đối xử với cậu chủ như vậy nhưng mà cậu chủ lại không xé cô ấy thành những mảnh nhỏ?
Dư Nhân nhớ đến đêm nay nhận được sự thờ ơ. Trong lòng hơi uất ức. Lại bưng bình rượu lên rót và trút hơi lạnh vào trái tim của khuôn mặt đẹp trai này.
Dư Tiền cướp bình rượu lại: “Cậu chủ, không phải là một người phụ nữ thôi sao?
Nếu anh muốn chẳng lẽ không chiếm lại được sao. Vấn đề này, cần phải bàn bạc kỹ càng hơn.”
Dư Nhân nói: “Không những Nghiêm Linh Trang, còn có ba đứa con của cô ấy, ông đây vừa gặp cũng đã thích thật lòng. Bé Thanh Tùng tuổi còn nhỏ, vậy mà trong nháy mắt đã học được Lăng Ba Vi Bộ pháp của tôi.”
“Còn có Chiến Quốc Việt kia, tuy lời nói rất độc ác nhưng lại rất đơn giản làm cho người ta rất yêu quý. Bộ dáng của bảo bối Thanh An kia rất là đáng yêu, lúc nói chuyện bằng giọng sữa làm trái tim của tôi ngắn lại.”
Dư Tiền thở dài: “Cậu chủ, anh tiêu đời tồi Dư Nhân kinh ngạc nhìn Dư Tiền: “Nói tiếng người.”
Dư Tiền nói: “Cậu chủ yêu cô Linh Trang, cho nên mới sẽ cảm thấy mọi thứ ở bên cạnh cô ấy đều là tốt nhất trên đời. Cái này gọi là yêu ai yêu cả đường đi.”
Dư Nhân vẫn duy trì một chút lý trí: “Tôi không yêu ai yêu cả đường đi. Bên người cô ấy có rất nhiều người, tôi vừa gặp một cái thì cảm thấy rất phiền phức. Mẹ của cô ấy nhẫn nhục chịu đựng, nhát gan đến mức có thể bị lừa gạt. Tôi nhìn thấy liền tức giận, còn ông nội cô ấy xảo quyệt như cáo…”
Dư Nhân không nói tiếp, có lẽ cảm thấy những chuyện mình liệt kê rất là nhàm chán.
“Tóm lại, tôi nói cho cậu biết là ông đây rất thích Nghiêm Linh Trang và ba đứa trẻ kia. Cậu mau nghĩ cách đưa hết bọn họ về đây cho tôi.”
Dư Tiền liếc nhìn ánh bình minh lờ mờ, nói: “Cậu chủ, trời đã sáng rồi anh mau trở về phòng ngủ đi. Chờ anh tỉnh lại, nói không chừng tôi có thể giúp anh mời được cô Linh Trang lên núi”
Lúc này Dư Nhân lắc lư đi về phòng ngủ.
Dư Tiền sờ cái cằm thon gọn và cương nghị của mình, đáy mắt tràn ngập ánh sáng rạng rỡ “Nghiêm Linh Trang, cứ để tôi đến gặp cô.”
Sân sau nhà họ Điền.
Sáng sớm, Điền Ngọc Mễ vừa mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông nằm bên cạnh mình liền hoảng sợ kêu lên “A!”