Gương mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân phủ lên một nụ cười lạnh diêm dúa mỹ lệ: “Thứ tôi muốn, tôi sẽ dùng thực lực của mình để ra sức thực hiện. Giữa tôi và ông, từ chối giao dịch”
Chiến Bá Kiên nói: “Vậy con chíp thì sao? Con chíp mày cũng không cần à?”
Chiến Hàn Quân nói: “Điều kiện rất hấp dẫn. Nhưng mà tôi vẫn là câu nói đó, giữa tôi và ông, từ chối giao dịch”
Nghiêm Linh Trang nhìn thái độ đoạn tuyệt của Chiến Hàn Quân, cõi lòng như bị vuốt mèo cào đến thương tích khắp người, đau thắt khôn nguôi.
Cô cảm thấy đau lòng cho anh.
Chiến Hàn Quân là một người đàn ông vô cùng trọng tình trọng nghĩa, nay bỗng nhiên biến thành một người lục thân bất nhận*, hết sạch yêu thương. Nguyên nhân đằng sau chuyện này nhất định đã làm anh đau đến tan nát cõi lòng.
Lúc Diệp Phong đẩy Chiến Hàn Quân lướt qua người Nghiêm Linh Trang, anh ta bồng nhiên ôm bụng ngồi xổm xuống đất.
“Cậu sao vậy?”
“Tổng giám đốc, tôi đột nhiên bị đau bụng” Sắc mặt Diệp Phong trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu nháy mắt rơi ra.
Chiến Hàn Quân liếc nhìn ánh mắt có thân hồn kia của Diệp Phong liền biết ngay cái tên này là cố ý đóng kịch.
“cô Linh Trang, phiền cô đưa tổng giám đốc chúng tôi xuống dưới lầu, tôi đi vệ sinh xong sẽ lập tức xuống dưới.” Diệp Phong nói xong ôm bụng nhanh chóng trốn đi.
Nghiêm Linh Trang có chút mơ hồ, nhưng nhìn hai ánh mắt sắc nhọn của Chiến Bá Kiên và Chiến Hàn Quân xung khắc nhau không ngừng kia, Nghiêm Linh Trang lại đau xót cho Chiến Hàn Quân, nhanh chóng đẩy xe lăn của Chiến Hàn Quân vào trong thang máy.
Từ đầu tới cuối, Chiến Hàn Quân không nói lời nào.
Sự sắp đặt này Diệp Phong làm anh cảm thấy bất ngờ.
Cũng khiến cho anh cảm thấy vui vẻ, đuôi lông mày sắc nhọn kia đã mềm lại không ít.
Nghiêm Linh Trang đẩy Chiến Hàn Quân ra khỏi cửa bệnh viện Á Châu, thế nhưng chờ qua lúc lâu cũng không thấy Diệp Phong đi xuống.
Buổi khuya, khí hậu có chút mát mẻ.
Chiến Hàn Quân mặc quần áo phong phanh. Nghiêm Linh Trang lại mặc váy dài không tay. Dù khoanh hai tay lại, nhưng cả người vẫn lạnh đến nổi da gà.
Nghiêm Linh Trang có chút lúng túng nhìn Chiến Hàn Quân: “Sao Diệp Phong còn chưa tới”
Chiến Hàn Quân ném chìa khóa xe cho Nghiêm Linh Trang: “Vào trong xe đợi.”
Nghiêm Linh Trang liên đẩy Chiến Hàn Quân ra bãi đậu xe, tìm nửa ngày.
cũng không thấy xe của anh đâu, Chiến Hàn Quân nhắc nhở: “Tôi đổi xe rồi, Hummer”
Nghiêm Linh Trang rất bất ngờ, anh trước đây là kiểu người vô cùng hoài niệm với cái cũ, sẽ không dễ dàng gì đi thay đổi đồ của mình.
Vẻ mặt Chiến Hàn Quân chùn xuống, nếu như không phải cửa sổ xe của chiếc Rolls-Royce trước bị đạn phá vỡ, anh cũng không có đổi xe đâu.
“Đồ cũ phải đổi, không phải sao?” Anh Tìm bừa một lý do.
Nghiêm Linh Trang lại bực dọc chế giễu anh: “Vậy sao? Khó trách đến cả vợ, cha anh cũng đều đổi.”
Chiến Hàn Quân bị cười nhạo không nhẹ, chuyện này có thể đánh đồng với nhau được sao?
Nghiêm Linh Trang chỉ muốn vả vào miệng mình, lời này của cô thật quá thiểu năng rồi đi!
Cha ruột cha nuôi lại đâu phải là chuyện anh có thể quyết định chứ?
Diệp Phong mãi vẫn không có đến.
Trên thực tế, không có mệnh lệnh của tổng giám đốc, Diệp Phong cũng không dám tới làm kỳ đà cản mũi.
*Lục thân bất nhận: Cha mẹ, anh chị, vợ con đều không nhận.