Biểu cảm trên mặt Chiến Hàn Quân lạnh nhạt: “Chia tay anh ta” Anh uy hiếp cô.
Nghiêm Linh Trang cũng hy vọng cắt đứt liên lạc với Dư Nhân. Nhưng người đó căn bản là keo chó, bám lấy cô không buông.
“Em không làm được” Cô chắc chắn nói.
Cô và Dư Nhân ở bên nhau, người chủ động vốn dĩ là Dư Nhân.
Lời này vào tai Chiến Hàn Quân, giống như cô khó chia lìa được Dư Nhân.
“Chia tay anh ta, thật sự khó như vậy sao?” Chiến Hàn Quân nghiến răng, sát khi tràn ra.
Nghiêm Linh Trang không phản bác được.
Chiến Hàn Quân rất phẫn nộ với sự im lặng của cô, căn răng nói: “Nghiêm Linh Trang, đừng quên, em và anh còn chưa li hôn. Em như này được gọi là ngoại tình. Em dám phản bội anh, em có †in anh khiến em…”
Nghiêm Linh Trang ngẩng mặt quật cường, đôi mắt lưu ly đen ngấn lệ, mang theo không cam lòng trừng anh.
Chiến Hàn Quân định nói tiếp, đều bị vùi lấp trong không khí.
Coi như cô thật sự phụ anh, vậy anh còn có thể khiến cô như thế nào?
“Anh ngược lại nhắc nhở em, không biết ngài Quân khi nào rảnh, chúng ta nên nhân lúc còn sớm kết thúc đoạn nghiệt duyên này đi” Mặt Nghiêm Linh Trang không chút thay đổi nói.
Chiến Hàn Quân tức giận trợn mắt nhìn cô, cô lại dám nhắc đến chuyện li hôn? Anh trước giờ chưa từng nghĩ sẽ li hôn với cô.
“Cút” Cuối cùng anh tức giận gầm lên.
Nghiêm Linh Tràn quỳ dưới đất không nhúc nhích, thấp giọng cầu xin: “Cầu xin ngài Quân ký tên.”
Chiến Hàn Quân không để ý đến cô, mà dựa vào xe lăn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghiêm Linh Trang nghe thấy tiếng kêu của Nghiêm Hiểu Như từ ngoài truyền vào, không khỏi vì tình mạng của Nghiêm Hiểu Như mà đổ mồ hôi lạnh.
Chiến Hàn Quân khăng khăng không muốn ký tên cứu người, Nghiêm Linh Trang lo lắng đến mồ hôi đầy người Thời gian tích tắc trôi qua, tiếng kêu của Nghiêm Hiểu Như càng ngày càng thảm thiết, Nghiêm Linh Trang cuối cùng không nhịn được, cô bỗng nhiên bò đến trước mặt Nghiêm Hàn Quân, nắm tay anh cầu xin nói: “Ngài Quân, em xin anh, anh mau cứu cô ấy đi”
Chiến Hàn Quân chậm rãi mở mắt, thấy bộ dạng sốt ruột bất an của cô, Chiến Hàn Quân có một loại cảm giác thất bại hận rèn sắt không thể thành thép.
“Sống chết của cô ta, có quan hệ gì với em?” Anh sâu xa hỏi.
Gương mặt xinh đẹp của Nghiêm Linh Trang hiện lên biểu cảm cô đơn: “Nếu như là trước đây, có lẽ em cũng sẽ không tới đây. Nhưng hiện giờ, bố em có cái nhìn khác về cô ấy. Có lẽ trong mắt của bố em, người con gái có thể cho ông ấy khao khát và mơ ước tốt đẹp kia đã biến thành cô ấy. Em cứu cô ấy, chỉ vì không muốn bố em mất đi phần khao khát kia”
Chiến Hàn Quân kinh ngạc nhìn cô, tính cách Linh Trang kiên cường như vậy, lại học được cách thỏa hiệp. Xem ra biến cố gần đây của nhà họ Nghiêm đã đả kích rất lớn đến cô.
“Cứu cô ta, tương lai cô ta sẽ giẫm em dưới chân. Em không hối hận về quyết định ngày hôm nay?” Anh hỏi.
Nghiêm Linh Trang cười nhạt: “Là tự em không chịu tranh giành, đánh mất yêu thương của ông nội và bố. Nếu như có ngày đó, chỉ có thể trách em quá vô dụng”
Trong lòng Chiến Hàn Quân vô cùng đau đớn, tính cách Linh Trang kiêu ngạo như vậy, cũng biết khuất phục trước hiện thực. Xem ra ủy khuất của cô ở nhà họ Nghiêm thật sự không nhỏ.
“Em đứng dậy đi.” Chiến Hàn Quân nói.
Nghiêm Linh Trang mừng rỡ: “Anh đồng ý cứu cô ấy”
Chiến Hàn Quân nghiêng người về phía trước, bột nhiên đưa tay nằm cằm cô: “Em biết không, vốn dĩ hôm nay mẹ con hai người họ đều phải chết trên giường bệnh. Nhưng nể tình em cầu xin vì bọn họ, anh tha cho Nghiêm Hiểu Như. Ngày khác, lúc cô ta ở trước mặt em kiêu ngạo, hi vọng em đừng hối hận với quyết định hôm nay”
Chiến Hàn Quân buông cô ra, cầm lên điện thoại thông dụng của phòng bệnh, hạ lệnh: “Giữ lại người lớn.”
Nghiêm Linh Trang sợ hãi ngã ngồi trên đất, giờ phút này mới phát hiện ra, tất cả mọi thứ hôm nay chẳng qua là một ván cờ do anh bố trí mà thôi.
Cái gọi là hiệp nghị, đều là giả.
“Ngài Quân trăm phương ngàn kế dụ em tới nơi này, là có ý gì? Nghiêm Linh Trang bò dậy, nhan sắc thảm hại, căm giận trừng mắt nhìn Chiến Hàn Quân.