” Tại sao vậy?”
Chiến Hàn Quân chỉ một giây lập tức trả lời tin nhắn con trai của mình.
Chiến Quốc Việt biết, cha vô cùng quan tâm mẹ.
Chiến Quốc Việt trả lời: “Mẹ kế ác độc mỉa mai mẹ là yêu đương đến úng não. Mẹ đánh bà ta”
“Ừm, đánh thì tốt hơn.”
“Mẹ măng mẹ kế không dạy bảo con gái cho tốt, nói dì là tiểu tam”
“Ừm, nói hay lắm”
Chiếc Quốc Việt cách màn hình di động cũng biết bộ dáng của cha vô cùng bao che khuyết điểm như thế nào.
“Nhưng mà mẹ cấp thấp hơn, ông ngoại cho rằng mẹ nói đối, vu oan cho dì, nên đánh mẹ”
Một hồi lâu, Chiến Hàn Quân cũng không nhắn tin đến nữa.
Chiếc Quốc Việt thở dài, cha chắc chắn đã tức giận với ông ngoại rồi.
“Cha, mẹ chờ cha làm anh hùng cái thế đến, đạp lên trên sống Thất Hải Vân cứu mẹ'”Chiến Quốc Việt nhắn lại tin nhắn. Xong rồi lặng lẽ thu lại điện thoại.
Chiến Hàn Quân nhìn tin nhắn của con trai, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt.
Tranh Linh từ nhỏ đến lớn, anh không dám nói chuyện với cô ấy một tiếng lớn nào.
Hôm nay anh lâm vào khốn cảnh, không thể không cùng Tranh Linh cắt đứt quan hệ.
Đối với Tranh Linh chuyện này đã đả kích lớn lắm rồi. Anh vốn nghĩ trở về nhà họ Nghiệm sẽ có Tranh Linh một ít ôn hòa, nhưng không nghĩ đến lại đưa Tranh Linh vào cái vùng tuyết sương rét lạnh.
Chiến Hàn Quân đau lòng Tranh Linh.
Nắm đấm bỗng nhiên đánh lên bàn sách, Quan Minh Vũ nghe được tiếng nổ vội chạy vào.
Chứng kiến đôi mắt ưng Chiến Hàn Quân sát khí và khát máu, từ bên trong tràn ra ánh sáng lạnh: “Quan Minh Vũ, nghe ngóng một chút, Nghiêm Hiểu Như sẽ sinh vào ngày nào?
Thuận tiện giúp cô ta tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi long trọng đi”
Cái này gọi là dùng người, trị một người.
Quan Minh Vũ sắc mặt khế biến ám, giống như chuyện trọng yếu, môi xốc nhấc lên.
“Anh còn muốn nói cái gì à?”Chiến Hàn Quân hỏi Quan Minh Vũ nói: “Tổng giám đốc, dựa theo lệnh của anh, chúng tôi đã bố trí bố cục tốt rồi, Nghiêm Hiểu Như sinh cũng ra chỉ được một cái thai chết. Nếu như phóng viên ở đây, có thể đối với chúng ta bất lợi không?”
Chiến Hàn Quân nói: “Tất cả cứ như cũ đi”
Quan Minh Vũ lập tức quay người rời đi Nghiêm Linh Trang vì con gái liên hệ với trường tiểu học tốt nhất ở Yến Thành-Tiểu học thực nghiệm quốc tế Yến Thành.
Vì thành tích của bọn nhỏ không có khảo thi qua, trường học cũng chỉ có thể đưa bọn nhỏ xếp hạng với các đứa bé bình thường-Tiểu học lớp ba.
May mắn chính là, khi Nghiêm Linh Trang cứng rằn ngâm xuống, nhân viên nhà trường đồng ý cho ba đứa bé đều an bài cùng một lớp-Lớp ba năm ban nhất.
Ngày hôm sau, Nghiêm Linh Trang dẫn bọn nhỏ đến trường Bảo bối Thanh Tùng cùng bảo bối Thanh An ưa thích náo nhiệt, nơi có nhiều người. Nên việc đến trường rất mong chờ.
Nhưng Nghiêm Linh Trang lại lo lắng duy nhất là Chiến Quốc Vị bệnh tự kỷ lúc tốt lúc xấu, Tranh Linh sợ hoàn, vì Chiến Quốc Việt có cảnh không hợp với thằng bé, làm chứng bệnh tự kỷ của thằng bé tăng thêm.
Nghiêm Linh Trang nói chuyện tư tưởng với Quốc Việt: “Quốc Việt à, mẹ cho con đến trường học, cũng không mong con nhất định phải làm một học bá giỏi về bốn diện đức trí thể mỹ. Nếu con cảm thấy học tập làm con quá sức, thì còn đừng áp lực, vì dù con thi có được điểm đứng nhất từ dưới lên, thì mẹ cũng không trách con đâu”
Chiến Quốc Việt mếu máo: “Con không có đần như thế”
Nghiêm Linh Trang nói bóng nói gió một tràn, nhưng bên ngoài cũng không nói vào điểm quan trọng. Chính cô cũng có chút nóng vội: “Mẹ biết con rất thông minh. Mẹ lại lo lắng cho con Ba chữ chứng bệnh tự kỷ, làm cô không nói nên lời.