*Nghiêm Anh Linh, cô còn nói gì nữa không?”
“Cô ta đang nói xạo”Nghiêm Linh Trang nói.
“Cô mới là người nói láo”Thôi Như An đương nhiên muốn tin tưởng con gái của mình.
Nghiêm Hiểu Như nghe trong điện thoại có tiếng mẹ với Nghiêm Linh Trang đối thoại, ý thức được việc không ổn, tranh thủ thời gian cúp điện thoại Chuyện này Thôi Như An không dừng lại “Nghiêm Cách, ông xem con gái tốt của ông đi, cô ta vu oan cho Hiểu Như nhà chúng ta đấy!
Nghiêm Cách rất tức giận, nói lời thất vọng với Nghiêm Linh Trang: “Tranh Linh, con như thế nào lại vu oan cho em gái của con?
Con biết trong sạch với con gái là quan trọng cỡ nào không?”
“Cha, con nói đều là sự thật. Nghiêm Hiểu Như làm tiểu tam của Chiến Bá Kiến. Bây giờ cô ta đang ở trong trang viên Bích Tỉ”Tranh Linh trách móc nói.
Nghiêm Cách bỗng đứng lên, đánh một cái tát vào mặt Tranh Linh: “Lời này, về sau cha không muốn nghe nữa”
Mẹ Nghiêm nhắm mắt, rơi xuống nước mắt.
Lòng bà chua xót nói: “Chuyện này không có chứng cứ, nhưng mà chỉ muốn xem ông muốn thiên vị ai hơn mà thôi. Ông, đi đi”
Thôi Như An đắc ý ngạo mạn như gà trống: “Hiểu Như nhà của tôi, chồng tôi còn tin tưởng hơn ai hết. Hiểu Như làm tiểu tam của ai cũng được, nhưng tuyệt đối sẽ không làm tiểu tam cho Chiến Bá Kiến đâu. Bởi vì con bé luôn yêu thích cậu Chiến.”
Bà khinh thường liếc mắt Nghiêm Linh Trang: ‘A, tôi biết rồi, nhất định cô bị cậu Chiến quãng, nên lại ghi hận Hiểu Như nhà tôi. Cô ghi hận con bé thích cậu Chiến, nên mới nói năng lỗ mãng như thế phải không?”
“Tôi không có”Nghiêm Linh Trang bụm tình nhìn cha mình mặt, mặt không biết Cha thiên vị cho Nghiêm Hiểu Như, làm cho lòng cô chết thành tro bụi.
Mắt Nghiêm Cách thất vọng cực độ nhìn đến mẹ Nghiêm, sau đó thở phì phì đi ra ngoài cửa lớn.
Thôi Như An tranh thủ thời gian cũng mau đuổi theo: “Chồng anh, anh chờ em với.”
Ông cụ một câu cũng không nói, mặt tối tăm muộn phiền đi về phòng ngủ của mình.
Nghiêm Linh Trang vẫn đứng ở tại chỗ, áy náy nhìn mẹ mình: “Mẹ, con xin lỗi”
Mẹ Nghiêm ôn nhu cười nói: “Không trách con được. Mấy ngày nay tới giờ, cha của con cũng chỉ miễn cưỡng là vợ chồng ân ái với mẹ mà thôi, cũng mệt mỏi rồi. Để ông ấy đi thôi”
Nghiêm Mặc Hàn đánh một đám lên cột gỗ, cảm xúc trở nên dị thường táo bạo: “Tại con bất tài, không làm mẹ vẻ vang…”
Đàm Bảo Ngọc tiến đến ôm lấy anh, ôn nhu trấn an: “Mặc Hàn, đừng như thế”
Nghiêm Mặc Hàn giọng nghẹn ngào, nói với mẹ: “Mẹ, con xin lỗi, là do con trai liên lụy đến mẹ rồi.”
Đối với mẹ Nghiêm, lúc ban đầu ly hôn cũng bị thống khổ một thời gian cũng hết rồi, hôm nay nhìn con gái ở bên cạnh, đã thỏa mãn lắm rồi.
“Tại trong lòng mẹ, tiền tài danh lợi đều là mây bay, chỉ các các con sống an khang ở bên cạnh mẹ, mẹ vô cùng vui vẻ rồi”
Tâm tình mẹ Nghiêm đạm bạc, rất có phong phạm tĩnh lặng. Tính cách lại không tranh giành đoạt lợi, vì vậy không có lực đánh trả đối với Thôi Như An.
Nghiêm Linh Trang với Nghiêm Hàn Mặc nhìn mẹ mình bị nhận uy khuất lớn như thế, hàm răng cũng cắn chặt nuốt xuống bụng, trong lòng tự trách vạn phần.
Ngược lại Thôi Như An cũng mắng bọn họ tỉnh rồi. Cũng vì họ không nên thân, nên cha mới giận chó đánh mèo lên người mẹ.
Thế nên, sau này có hai làm việc phải luôn cẩn trọng và cần cù chăm chỉ.
Mẹ tâm tình không tốt, Chiến Quốc Việt vụng trộm nhắn tin cho cha mình.
*Mẹ bị mẹ kế khi dễ rồi. Ông ngoại còn đánh mẹ nữa”