Lúc ông nội và Nghiêm Cách làm cha. Đối con cái ông Nghiêm Cách vô cùng. Nhưng hôm nay nhìn thấy đám cháu ngoại của mình, một cổ nhu tình của đàn ông liền nở ra quấn lấy. Ước gì đem tất cả sắc đá nhiễm nhu tình cho hết mấy đứa bé này.
*Thăng bé lớn lên giống cha, tốt”Ông cụ tán dương nói.
Nghiêm Mặc Hàn khó hiểu: “Ông, lớn lên giống bộ đáng đóng băng của Chiến Hàn Quân có gì tốt? Toàn bộ gen tốt của nhà họ Nghiêm chúng ta bị chèn ép, có gì đáng cao hứng chứ”
Nghiêm Cách nói: “Bảo bối Thanh An giống bộ dáng của mẹ là được rồi”
Nghiêm Mặc Hàn lập tức nhăn mi tâm lại, có thể kẹp được con ruồi: “Đúng, đúng như mẹ. Giống là một cái bánh bao mít ướt”
Nghiêm Cách tức giận, giọng giận dữ măng Nghiêm Mặc Hàn: “Tôi xem mấy đứa bé kia, thấy thế nào vẫn mạnh hơn so với cậu đấy”
Nghiêm Mặc Hàn lập tức không dám phát biểu ý kiến nữa.
Ông cụ vô cùng coi trọng giáo dục cho trẻ, liền dò hỏi kĩ: “Các con học ở trường nào?”
Bảo bổi Thanh Tùng và bảo bối Thanh An có chút e lệ, rũ cụp đầu không nói.
Chiến Quốc Việt quang minh lỗi lạc nói: “Ông ngoại, chúng con không đến trường”
Nhéc giữ chữ như vàng, không giải thích nhiều, làm cho ông cụ hiểm làm bọn chúng lười biếng đi học.
Ông cụ lại nóng lòng: “Cái này không được. Ông ngoại giúp con con liên hệ với hiệu trưởng trường học, cho các con đến trường như các đứa trẻ bình thường”
Vì thái độ của ông cụ kiên quyết, không để cho bọn nhỏ đáp lại, nên ba đứa trẻ cũng không nói lời dị nghị nào.
Mẹ Nghiêm với Đàm Bảo Ngọc bận việc nửa ngày ở trong phòng bếp, nghe ba đứa bé đói, họ cũng tranh thủ bưng lên món ăn vặt ngon miệng đi ra.
Trong hành lang, người một nhà đều vui vẻ và hòa thuận, không khí vô cùng hòa hợp.
Ánh mắt Tranh Linh thoáng rơi trên người của Đàm Bảo Ngọc, thấy mặt mày cô ôn nhu, ngôn ngữ và cử chỉ vô cùng có hàm súc, giống như phong lan trong bình thủy tinh, làm cho người ta không đành lòng bảo vệ cô ấy.
Cũng không trách được Nghiêm Mặc Hàn không muốn phụ cô ấy.
Tranh Linh nhỏ giọng hỏi thăm Nghiêm Hàn Mặc: “Lần này em trở về, chưa có liên hệ với Anh Nguyệt, anh cũng biết tin tức gì của Anh Nguyệt không?”
Nghiêm Mặc Hàn chột dạ liếc mắt nhìn Đàm Bảo Ngọc đối diện mình, sắc mặt có chút bối rối: “Anh … Không có chú ý đến cô ta.”
Tranh Linh nghe giọng anh lắp bắp, biết anh đang nói dối. Nhưng nhìn anh kiêng ky như vậy với Đàm Bảo Ngọc, Tranh Linh không hỏi nữa.
Lúc này bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một giọng khóc chanh chua, nức nở, *Nghiêm Cách, ý của ông là sao, ông đã ly hôn với người phụ nữ này rồi, lại mỗi ngày ở cùng một chỗ, ông có để mắt tôi là vợ của ông không?”
Đây là giọng của vợ thứ hai của Nghiêm Cách-Thôi Như An.
Bà ấy giống như cục đá rơi xuống giữa hồ, bị hù dọa bởi sóng to gió lớn.
Cha Nghiêm và mẹ Nghiêm đã ly hôn rồi, sự thật này làm tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi.
“Nghiêm Cách, cô ta nói sự thật ng lão phẫn nộ, chỉ ra ngoài cửa, hai đồng tử của ông sáng ngời nhìn con trai Nghiêm Cách của mình.
Nghiêm Cách cụp mắt, vội gật đầu. Ngôn Tình Ngược
Thôi Như An như vào nhà của mình, xông vào cửa lớn.
Nhìn hành lang có nhiều người ngồi như vậy cũng giật mình, rồi cười rộ lên: “Ơ, ông lão ở đây à, cô lớn đã ở đây sao? Vậy thì tốt quá rồi, hôm nay tôi là tới đúng lúc rồi. Các người giúp tôi phân xử một chút đi, ba của các người và mẹ các người đã ly hôn nhiều năm như thế rồi, ông ấy ở đây mà không trở về nhà có thích hợp không?”
Tranh Linh nhìn mẹ mình rơi lệ, lập tức tức giận đánh một cái.
“Cha, vì sao lại ly hôn với mẹ?”Tranh Linh bỗng đứng dậy, mắt hồng đỏ chất vấn.
Vốn nghĩ là ba với Thôi Như An sống cùng một chỗ, đã làm mẹ cô đơn. Không nghĩ đến ba với mẹ đã ly hôn rồi.
Chuyện này là mẹ đả kích bao nhiêu chứ.
Nghiêm Cách như chuột chạy qua đường đều bị mỗi người gọi đánh. Lúc này cúi đầu, không nói một tiếng.
Thôi Như An chỉ có thể thay ông ta đáp: “Để tôi thay ông ấy nói. Chồng của tôi vì sao lại ly hôn với mẹ cô, còn không phải vì bà ấy vô dụng sao, sinh ra hai đứa con, một đứa yêu đương úng não, còn một đứa là phá gia chỉ tử.
Cha các người thích con gái song sinh mà tôi sinh ra hơn, nên mới ly hôn với mẹ các người đấy.