Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 738: Mẹ về rồi




Hôm nay cô gặp bọn chúng, cũng không biết hai đứa bé này có bỏ thành kiến với cô chứ.

*Bảo bối Thanh An:’ Nghiêm Linh Trang ngồi ở đầu giường, bảo bối Thanh An mở mắt bất ngờ, vụng trộm dò xét Nghiêm Linh Trang.

“Tỉnh rồi thì đứng lên nào. Dì tới thăm con đây” Nghiêm Linh Trang cười nói.

Bảo bối Than An lăn lộn đứng dậy, nhìn mẹ bình tĩnh, sau đó nhào vào lòng mẹ ôm ấp khóc như bão: ‘Mẹ, mẹ đi đâu vậy hả? Sao lâu như thế mới về? Con tưởng mẹ không quan tâm bọn con nữa chứ?”

Bảo bối Thanh An khóc tê tâm liệt phổi, Nghiêm Linh Trang cảm xúc như bị ra xé ra, ôm bảo bối Thanh An cũng thút tha thút thít nói.

“Thì ra con đã biết dì là mẹ còn rồi à. Xin lỗi, bảo bối Thanh An, là mẹ không tốt, mẹ không nên đi mà không nói”

Bảo bối Thanh An ôm cổ mẹ mình, sợ mẹ lại đi nữa. Ngoại miệng một mảnh dài hẹp tránh mẹ: “Mẹ chẳng những không chào mà biệt, người đi hai năm. Hơn nữa mẹ về rồi, còn không nhận chúng con.. huhuhu.. mẹ, có phải mẹ không thương bọn con nữa không?”

Dưới lầu, Chiến Hàn Quân với Nghiêm.

Mặc Hàn đi lên lầu, nghe tiếng khóc kinh thiên động địa như quỷ thần của hai mẹ con đều khiếp sợ ngây như phỗng.

Mặt Nghiêm Mặc Hàn sáng rực, lập tức đen một mảnh, gãi gáy mình, lẩm bẩm: “Xong rồi, xong rồi, có một bánh bao mít ướt rồi lại thêm một cái bánh bao mít ướt nhỏ nữa, về sau nhà chúng ta đừng mong yên ổn.”

Mắt dò qua Chiến Hàn Quân, Nghiêm Mặc.

Hàn cười nịnh nọt nói: “Cậu Chiến, cậu có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra không? Bảo bối Linh nhà tôi cũng không phải đứa bé lớn lên, con bé làm sao có thể chăm sóc tốt các thiếu gia và tiểu thư bảo bối của nhà họ Chiến các người chứ?”

Đầu lông mày của Chiến Hàn Quân nheo lại, biểu lộ phiền muộn và tối tăm.

Trang Linh đã có hai năm rưỡi không chăm sóc qua con cái rồi, không biết cô có đảm nhận được công việc gian khổ này không?

Trên lầu, bảo bối Thanh Tùng bị tiếng khóc của em gái và mẹ đánh tức, mặc nguyên đồ ngủ chân trần đến phòng bên cạnh, mắt còn buồn ngủ oán hận nhìn sang mẹ và em gái.

“Hù chết bảo bảo rồi. Con còn tưởng có chuyện gì bi thảm xảy ra chứ! Thì ra là mẹ về.

Tiếng khóc của Nghiêm Linh Trang im bặt, dừng lại.

Khụ, hình như cô phát hiện mình khóc khá khoa trương.

“Haha, bảo bổi Thanh Tùng, con cũng biết mẹ tới bây giờ vẫn làm quá lố mà” Nghiêm Linh Trang đối mặt với con cái đã lớn lên, bắt đầu cảm thấy thẹn.

Bảo bổi Thanh Tùng bình tĩnh nhìn ra mẹ: “Mẹ, mẹ về bao lâu mới đi?”

Nghiêm Linh Trang giật mình sừng người, làm sao trong ấn tượng, suy nghĩ của con trai, cô lại không đáng tin như thế?

“Lần này mẹ về để đón các con đi, sau này các con có thể sống chung với mẹ rồi”

Bảo bối Thanh An cười sáng lạn: “Vậy tốt quá”

Bỗng nghĩ đến chuyện nghiêm túc gì đó, bảo bối Thanh Tùng hỏi: “Còn cha thì sao?”

Nghiêm Linh Trang chán nản, thất vọng nói: “Cha con sẽ không đi với chúng ta.”

Bảo bối Thanh Tùng kích động, ánh mắt bắt đầu trách móc: “Mẹ muốn tách chúng con khỏi cha sao?”

Đây thật là một tiếng sấm sét giữa trời.

Bảo bối Thanh Tùng cùng bảo bối Thanh An cố gắng kháng nghị: “Bọn con không muốn tách khỏi cha mẹ đâu.”

Nghiêm Linh Trang dỗ nói: ‘Bảo bối Thanh Tùng, bảo bối Thanh An, các con còn nhỏ, chuyện người lớn các con không hiểu. Tóm lại, mẹ với cha các con sẽ vĩnh viễn không có khả năng hợp lại.

Tiếng khóc của bảo bối Thanh An rống lên: “Vì cái gì? Mẹ không phải rất yêu cha sao?

Cha cũng rõ ràng rất yêu mẹ mà, vì sao hai người lại tách ra?”

Nghiêm Linh Trang có chút ngạc nhiên, cũng bởi vì câu nói của bảo bối Thanh An: “Cha cũng rất yêu mẹ, làm cho lòng lạnh lẽo của cô rót một ánh mặt trời.

“Chỉ là tạm thời thôi” Chiến Hàn Quân không biết lúc nào đã tới cửa.

Nghiêm Trang Linh ưu tư nhưng khi anh đến trước mặt lại hiện lên một chút kinh hỉ.

Cô quay người nhìn Chiến Hàn Quân, không có gương mặt tức giận bi phẫn, mặt mày ôn như giống như lúc trước.

Chiến Hàn Quân nói với bảo bối Thanh Tùng: “Các con đi xuống lầu trước, cha muốn nói mấy câu với mẹ các con.”

Sau khi bảo bối Thanh An và bảo bối Thanh Tùng rời đi, Chiến Hàn Quân mới trở lại gương mặt lạnh lùng xa cách, giọng không có chút ấm giống như máy lập trình: “Tuy tình cảm của chúng ta tan vỡ rồi, nhưng trước mặt con cái, anh hi vọng chúng ta có thể thể hiện có chút thân mật. Anh không hi vọng cho bọn chúng tạo một cái ám ảnh trong tâm lý”