Mặc dù chỉ nhìn liếc qua một chút, nhưng cô vẫn nhìn thấy Chiến Hàn Quân cuốn ống quần lên, bác sĩ đang nắm vuốt cẳng chân của anh Nghiêm Linh Trang lập tức hiểu rõ, thì ra là Chiến Hàn Quân đến làm kiểm tra phục hồi chân.
Cô lặng lẽ trốn ở bên cạnh cửa, dựng lỗ tai lên lắng nghe âm thanh bên trong.
Bác sĩ vô cùng thương tiếc nói: “Tổng giám đốc, cơ bắp của hai chân đã suy thoái ở mức độ thấp, e là khó mà khôi phục lại như bình thường”
Chiến Hàn Quân lại lấy tinh thần dũng cảm quyết đánh đến cùng ra. Nói: “Tôi nhất: định phải đứng lên”
Nghiêm Linh Trang vô cùng kinh ngạc, trước kia không phải Chiến Hàn Quân rất kháng cự lại việc làm vật lý trị liệu để khôi phục sao?
Trong mắt của anh, thời gian chính là sinh mạng, loại vật lý trị liệu để khôi phục không có.
kết quả này đối với anh mà nói chính là lãng phí sinh mạng.
Là cái gì đã thay đổi chủ ý của anh?
Nghiêm Linh Trang có chút khó chịu, cô có thể cảm nhận được, Chiến Hàn Quân thật sự rất khao khát được đứng lên.
Nhưng mà bác sĩ chẩn bệnh lại nói không lạc quan như vậy.
Chắc hẳn trong lòng của anh cũng không chịu nối.
Dư Nhân bước ra từ trong phòng bệnh của ông cụ Nghiêm đi đến. Từ xa đã nhìn thấy Nghiêm Linh Trang đang trốn bên cửa của một phòng bệnh, cả người dựa sát vào vách tường, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Dư Nhân đạp bước đi đến, lúc anh ta liếc thấy người đàn ông ở trong phòng bệnh là Chiến Hàn Quân. Anh ta kéo tay Nghiêm Linh Trang một cái, bá đạo kéo cô rời khỏi cửa phòng bệnh, sau đó vứt cô ở bên cầu thang.
Nghiêm Linh Trang lảo đảo một cái, vừa mới đứng vững, hai tay của Dư Nhân đã chống lên trên vách tường, giam Nghiêm Linh Trang lại trong không gian chật hẹp của anh ta.
“Anh làm gì vậy?” Trong mắt phượng của Nghiêm Linh Trang hiện lên sự tức giận.
Dư Nhân cười đến mức vô cùng rét lạnh: “Thế nào, lợi dụng tôi xong rồi thì không nhận người nữa sao?”
Nghiêm Linh Trang có chút áy náy: “Anh cũng đã nhìn ra, đã biết là tôi đang lợi dụng anh, vậy thì anh tuyệt đối đừng xem là thật. Tôi thật sự xin lỗi anh”
Nụ cười của Dư Nhân dần dần trở nên có chút rét lạnh: “Nghiêm Linh Trang, tôi đã đồng ý với em, cho em một hôn lễ bậc nhất, tôi cũng không có nói đùa”
Nghiêm Linh Trang buồn bực nhìn anh ta: “Tôi không yêu anh. Anh cũng không yêu tôi.
Anh có biết là dưa hái xanh thì không ngọt hay không?”
Dư Nhân nhìn đôi mắt tinh khiết như nai con kia của Nghiêm Linh Trang, thấy được dáng vẻ nước mắt tích tụ trên mi vì Chiến Hàn Quân nhưng vẫn cố giả vờ kiên cường của cô, không hiếu sao anh ta cảm thấy đau lòng.
Đồng thời, cũng bị cái tình cách mềm dẻo nhưng lại yếu ớt trong tình cảm này của cô hấp dẫn, vào giờ phút này lại bắt đầu sinh ra ý nghĩ muốn chiếm hữu cô thành của mình, khiến cho cô từ đây không bị chút tốn thương nào nữa.
Bỗng nhiên anh ta kéo cô về phía mình, cúi người hôn lên môi cô. Tay của Nghiêm Linh Trang che miệng của anh ta lại, khiến cho anh ta thất bại.
Cô ra sức đẩy anh ta ra, giống như một con thú dữ đang bị thương, hung tợn nhìn chằm chằm vào anh ta.
Bên trong đôi mắt thuần khiết lại bốc lên lửa giận hừng hực.
Sau đó, đưa tay lên cho anh ta một cái tát vang dội.
Trong phút chốc Dư Nhân tỉnh táo lại. Vậy mà anh ta lại bị lau súng cướp cò vì người phụ nữ này.
Vậy mà anh ta lại có ý cưỡng hôn cô?
Ông trời ơi, anh ta lại làm ra loại chuyện như vậy sao?
Nghiêm Linh Trang tức nổ phổi chạy đi.
Trên đường, Nghiêm Linh Trang liều mạng chà sát môi của mình, giống như nơi đó thật sự bị anh ta làm ô uế.
Lúc Diệp Phong đẩy Chiến Hàn Quân ra thì nhìn thấy Nghiêm Linh Trang đang không ngừng lau chùi môi. Nhìn thấy Chiến Hàn Quân. Nghiêm Linh Trang không dừng lại mà rời đi thật nhanh.
Ánh mắt như chim ưng của Chiến Hàn Quân lập tức nhìn về phía Dư Nhân vừa đi ra từ trong góc cầu thang.
Ngón tay thon dài của Dư Nhân bao phủ lấy đôi môi bé nhỏ gợi cảm kia. Biểu cảm trên mặt vẫn chưa thỏa mãn, khiến cho Chiến Hàn Quân trong phút chốc tuyết rơi vào tháng sáu.
Diệp Phong đẩy Chiến Hàn Quân đến trước mặt Dư Nhân, cho dù Chiến Hàn Quân đang ngồi trên xe lăn, thấp hơn Dư Nhân cả một cái đầu. Nhưng lúc anh ngẩng đầu lên, sống lưng thẳng tắp như núi Thái Sơn hùng vĩ, anh đồi dào khí thế mà chất vấn: “Anh đã làm gì cô ấy?”
Trong giọng nói có một chút uy nghiêm khiến cho người ta không rét mà tự run.