Trong phút chốc gương mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân đen xì Vậy mà cô lại giấu anh theo đuổi thần tượng sao?
Chiến Hàn Quân nhìn lại trang phục của con trai, không còn cảm thấy đáng yêu đẹp trai nữa. Chỉ cảm thấy cả người đều ngột ngạt, cũng không khách sáo mà chê bai hai đứa con trai của mình: “Khó coi”
Chiến Hàn Quân tức giận đến trợn mắt nhìn bé Thanh Tùng một cái, oán trách: “Con nói nhiều quá”
Bé Thanh Tùng vô cùng uất ức. Làm sao cậu biết được bố lại tẩy chay thần tượng của mẹ như vậy chứ?
Sau đó, bé Thanh Tùng bị ức hiếp cười nhạo bố nói: “Không có chút phong độ nào”
Chiến Hàn Quân thật sự muốn cho hai đứa con trai ruột của mình mỗi đứa một bạt tay, đen mặt ra lệnh: “Ở nhà hết cho bố. Bố sẽ mang mẹ của tụi con về”
“Con cược là, không có tụi con ra mặt, mẹ sẽ không trở về với bố” Bé Thanh Tùng nói.
Chiến Quốc Việt nói: “Miệng quạ đen” Sau đó thức thời quay người rời đi.
Bé Thanh Tùng ân cần giúp bố nghĩ cách: “Bố, bố muốn được mẹ tha thứ thì chỉ có một cách duy nhất thôi, đó chính là liều mạng ra vẻ khổ sở”
Bảo bối Thanh An phụ họa gật gật đầu: “Một khi mẹ mềm lòng thì sẽ tha thứ cho bố”
Chiến Hàn Quân vô cùng cạn lời với chủ ý ngu ngốc của mấy đứa con, xưa nay anh thẳng thần nghiêm nghị, sao có thể dùng cách ra vẻ khổ sở để làm phụ nữ vui lòng được, nghĩ thôi đã thấy mất mặt rồi.
“Tụi con đều đi ôn tập học bài hết cho bố.
Một lát nữa gia sư sẽ đến. Nhớ học cho thật giỏi”
“Dạ” Bọn trẻ uể oải đáp.
Phong Mang đẩy Chiến Hàn Quân rời đi.
Chiến Hàn Quân ngồi trên xe Rolls Royce, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Sườn mặt góc cạnh cao quý thanh nhã không bị bao phủ bởi băng lạnh như ngày xưa, nghĩ đến Linh Trang đã bình an trở về, anh nhanh chóng có thể gặp được cô rồi, trong lòng của anh vui vẻ như có một đóa hoa đang nở.
Chuông điện thoại di động vang lên, là Quan Minh Vũ gọi đến, Chiến Hàn Quân không thể chờ thêm nữa nhấn nghe máy.
Quan Minh Vũ ở đầu bên kia vô cùng lo lăng báo cáo: “Tổng giám đốc, Bạch Hiểu.
Phong muốn nuốt lời. Dựa theo quy định của hợp đồng, bọn họ bằng lòng thanh toán phí bồi thường vi phạm hợp đồng đắt đỏ cho chúng ta. Tôi đã điều tra rồi, đây là do Chiến Bá Kiên giở trò quỷ ở sau lưng, bọn họ muốn liên minh lại vây quét Á Châu, khiến cho Á Châu của chúng ta không có linh kiện để sử dụng. Tổng giám đốc, bây giờ phải làm sao?”
Chiến Hàn Quân nhíu mày thật chặt: “Ông †a làm vậy là giết một ngàn quân địch tự tổn hại tám trăm”
Quan Minh Vũ phân tích: “Đúng vậy, tập đoàn Bạch thị bồi thường phí vi phạm hợp đồng cho chúng ta nhiều như vậy, công ty của họ cũng sẽ đứng trước các loại vấn đề khó khăn trong việc quay vòng vốn. Nhưng mà nếu như bọn họ đã trở thành đồng minh với tập đoàn Bạch thị và Điền thị thì chắc chắn Chiến thị đã chấp nhận sẽ giúp đỡ họ vượt qua khó khăn. Dưới mắt chúng ta quả thật bốn phía đều là kẻ địch!”
Chiến Hàn Quân tạm thời thay đổi chủ ý: “Phong Mang, đến Bạch thị”
Lúc Phong Mang đẩy theo Chiến Hàn Quân đi vào trong tòa cao ốc Bạch thị thì Bạch Hiểu Phong lại từ chối không gặp Chiến Hàn Quân đến thăm.
Thư ký của Bạch Hiếu Phong nói xin lỗi với Chiến Hàn Quân: “Cậu Quân, thật xin lỗi, tạm thời tổng giám đốc của chúng tôi đang có việc đã ra ngoài rồi. Đợi ngài ấy trở về, tôi nhất định sẽ chuyển lời của ngài cho ngài ấy”
Phong Mang nhận được tin tức của Quan Minh Vũ, nhỏ giọng nói với Chiến Hàn Quân: “Tổng giám đốc, Bạch Hiểu Phong đang gặp.
khách ở trong đó. Vốn không có đi ra ngoài”
Đáy mắt của Chiến Hàn Quân đóng băng lại: “Phong Mang, xông vào.”
Phong Mang trực tiếp đẩy xe lăn của Chiến Hàn Quân đi về phía văn phòng tổng giám đốc.
Thư ký gấp đến độ chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, giang hai tay ra ngăn Chiến Hàn Quân lại: “Cậu Quân, ngài không thể đi vào trong được”
Phong Mang thâm độc nói: “Cô sợ Bạch Hiếu Phong sa thải cô mà không sợ cậu Quân nhà chúng tôi khiến cho toàn bộ ba bà cô tám bà dì của cô biến mất khỏi thủ đô sao?”
Thư ký bị dọa đến run chân một cái, cả người lui sang phía bên cạnh.
Phong Mang đạp một cái đá văng cửa văn phòng tổng giám đốc, Nghiêm Linh Trang và Bạch Hiểu Phong đang trò chuyện vui vẻ trong phòng gần như đồng thời đưa mắt nhìn về phía cửa.
Nhìn thấy Nghiêm Linh Trang, Chiến Hàn Quân đơ người ra trên xe lăn.
Sau khi Nghiêm Linh Trang như bị mất hồn một lúc thì dời ánh mắt khỏi người của Chiến Hàn Quân, sau đó cười với Bạch Hiểu Phong một cái dịu dàng nói: “Hiểu Phong, nếu như anh đã có khách, vậy thì tôi đi trước đây Chiến Hàn Quân kinh ngạc nhìn sang cô, ánh mắt của cô không muốn dừng lại trên người của anh thêm chút nào nữa, thậm chí nhìn thấy anh đến thì cô vội vã muốn rời đi, thái độ của cô đối với anh không còn nhiệt tình như lửa giống lúc trước nữa.
Đốm lửa sâu thẳm bên trong ánh mắt của Chiến Hàn Quân ảm đạm.