Tâm trạng như thế này trước giờ anh chưa bao giờ cảm nhận được.
“Có biết được thân phận của người đàn ông kia hay không?” Chiến Hàn Quân hỏi.
Nói đến thân phận của người đàn ông, Diệp Phong lại bắt đầu nói thêm: “Nói đến thì đúng là kỳ lạ, hình như là người đàn ông này từ nơi khác đến, chúng tôi làm thế nào cũng không thể điều tra được thân phận của anh ta.
Nhưng mà chỉ nhìn vào quần áo kia của anh †a, ắt hẳn là thân phận cũng không tầm thường”
Chiến Hàn Quân ngước mắt nhìn Diệp Phong, trong con ngươi lóe lên ánh sáng sâu thẩm khó lường.
Diệp Phong làm việc cẩn thận, chuyện gì cũng chu đáo. Nếu như anh ta không điều tra được thân phận của người này, điều đó nói lên thân phận của người này vẫn rất đáng nghỉ.
“Ông cụ Nghiêm từ chối lời cầu hôn của anh ta rồi phải không?” Chiến Hàn Quân độc ác hỏi.
Diệp Phong báo lại chỉ tiết: “Không biết tại sao ông cụ Nghiêm không có trực tiếp từ chối.
Chỉ nói để cho cô Nghiêm tự mình cân nhắc”
Con ngươi của Chiến Hàn Quân đột nhiên giãn ra – kinh ngạc trừng mắt nhìn Diệp Phong, không thể tin được mà nói: “Cậu nói cái gì?”
Rõ ràng là ông cụ Nghiêm biết anh vốn không có từ bỏ Nghiêm Linh Trang, nhưng vì sao lại không trực tiếp từ chối lời cầu hôn của người đàn ông kia chứ?
Quan Minh Vũ có chút tức giận: “Ông cụ Nghiêm có ý gì vậy? Bên này thì giật dây tổng giám đốc nhà chúng ta chia tay với cô Nghiêm, bên kia thì lại ngầm đồng ý cho cô Nghiêm lui tới với người đàn ông khác”
Chiến Hàn Quân nhìn Quan Minh Vũ bằng ánh mắt sắc bén, trách mắng: “Ông cụ Nghiêm sẽ không xem thường tôi”
Sắc mặt Diệp Phong có chút ảm đạm, nếu như tổng giám đốc biết được thực lực của người đàn ông kia không tầm thường thì sẽ không tự tin như vậy.
“Tổng giám đốc, chỉ sợ cô Nghiêm sẽ động lòng với người đàn ông kia. Tính tình của cô Nghiêm bướng bỉnh, nếu như cô ấy động lòng với người đàn ông kia thì e là ông cụ Nghiêm cũng không ngăn cản được lòng căm hận kết hôn của cô ấy”
Giọng điệu của Diệp Phong lần này không khác gì đang uyển chuyển nhắc nhở tổng giám đốc, không thể khinh thường người đàn ông đã cầu hôn với nhà họ Nghiêm.
Ánh sáng trong đôi mắt của Chiến Hàn Quân trở nên ảm đạm mờ nịt, anh đã không thể chờ được muốn nhìn một chút xem rốt cuộc người đàn ông uy hiếp đến anh là thần thánh phương nào.
“Đi sắp xếp đi, tôi muốn gặp người đàn ông kia” Chốc lát sau, Chiến Hàn Quân nói.
Sau khi Chiến Hàn Quân xuất viện ra ngoài, nghĩ đến Linh Trang đã mất mà có lại được, trái tim buồn khổ mờ mịt nhiều ngày dường như đã sống trở lại.
Cả người trở nên cực kỳ có tinh thần.
Thậm chí còn có thể vì để lại ấn tượng tốt cho Linh Trang lúc gặp lại cô mà anh còn cố gắng đi cắt tóc cho gọn gàng, làm sạch mặt.
Để cho anh vốn quyến rũ mười phần càng quyến rũ hơn.
Buổi tối, bọn trẻ nhìn thấy bố đẹp trai mê người thì phỉ nhổ anh tới tấp. Bảo bối Thanh An trợn trắng mắt với anh, nói: “Mẹ không có ở nhà, bố có ăn mặc xinh đẹp như vậy thì cũng không có ai nhìn”
Chiến Hàn Quân: Chiến Quốc Việt có tư duy nhạy bén. Lập tức đoán được: “Bố định đi tìm mẹ sao?”
Chiến Hàn Quân vui vẻ gật đầu.
Bé Thanh Tùng bĩu môi, dội xuống một chậu nước lạnh: “Bố, ngày đó thái độ của bố đối với mẹ hung dữ như vậy. Dựa vào sự hiểu biết về mẹ của con, mẹ chắc chắn sẽ không tha thứ cho bố dễ dàng như vậy đâu”
Câu nói này của bé Thanh Tùng moi hết trăm ngàn phiền muộn của Chiến Hàn Quân ra. Ngày đó lời nói của anh dành cho Linh Trang vô cùng tàn nhẫn vô tình, nhất định đã làm tổn thương trái tim của Linh Trang.
Anh phải bày mưu tính kế thật tốt mới được, phải làm sao để cô tha thứ cho anh.
Sáng sớm hôm sau, lúc Chiến Hàn Quân ra cửa, ba cục cưng dễ thương chợt xuất hiện.
Bé Thanh Tùng và bảo bối Thanh An mặc tây trang nhỏ, còn chải kiểu tóc vuốt ngược lên. Dấu vết trang điểm long trọng đến mức không thể bỏ qua: “Tụi con đang làm cái gì vậy?”
“Bố, tụi con đang cosplay thành ngôi sao điện ảnh mà mẹ thích nhất. Mẹ nhìn thấy tụi con, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ. Mẹ vui vẻ, nói không chừng sẽ tha thứ cho bố và theo chúng ta về nhà đó!”
‘Vẻ mặt của bé Thanh Tùng phấn khởi.
Chiến Hàn Quân nhíu mày: “Mẹ của con thích ngôi sao điện ảnh? Sao bố lại không biết”
Bé Thanh Tùng nói: “Mẹ đã dặn dò tụi con thật kỹ, không cho tụi con nói với bố. Thật ra mẹ thích đến mấy ngôi sao nam trong phim lận. Mẹ còn dán poster của họ lên đầu giường trong phòng ngủ nữa”