Sau khi Dư Nhân rời đi, ông cụ Nghiêm xoa xoa ấn đường.
“Có phải cháu và Hàn Quân cứ kết thúc như vậy hay không?” Ông ta thử thăm dò.
Nghiêm Linh Trang gật đầu: “Dạ”
Ông cụ Nghiêm vô cùng kinh ngạc, tính tình của cháu gái nhà mình như thế nào ông ta cũng tự biết rõ Từ nhỏ đến lớn, cô đều thích Chiến Hàn Quân đến mức như sĩ như cuồng. Chẳng qua là Chiến Hàn Quân cưng chiều cô, yêu cô, sự sỉ tình của cô được Chiến Hàn Quân che chở cẩn thận cho nên mới không bị người ta chê cười.
Đã từng yêu đến oanh oanh liệt liệt, sao có thể nói chia tay là chia được chứ?
“Cháu thật sự có thể buông bỏ cậu ta sao?” Trong lòng ông cụ Nghiêm cảm thấy khó chịu đủ kiểu.
Linh Trang và Chiến Hàn Quân là một cặp đẹp đôi trời sinh, nếu như không phải do tình thế ép bức, thật ra ông thật lòng hi vọng hai người họ có thể tu thành chính quả.
Nghiêm Linh Trang nói như chém đỉnh chặt sắt: “Cháu giao cả mạng cho anh ta mà anh ta lại chà đạp lên tất cả tôn nghiêm và thể diện của cháu. Cho dù cháu vẫn còn yêu anh †a thì cũng không thể dung túng cho anh ta đâm trái tim của cháu bị thương như vậy được.”
Cười như nứt răng một cái với ông cụ Nghiêm: “Ông nội, ông yên tâm đi. Từ nay về sau, cháu sẽ không yêu đương gì nữa. Cháu sẽ cố gắng làm việc, tỏa sáng tỏa nhiệt, trở thành niềm tự hào của ông”
Ông cụ Nghiêm thấy trong lòng cô nghĩ đến sự nghiệp thì vô cùng vui mừng: “Như vậy cũng tốt”
Tin tức Nghiêm Linh Trang trở lại nhà họ Nghiêm giống như con bướm mọc cánh, nhanh chóng truyền đến bệnh viện Á Châu.
Diệp Phong vô cùng lo lăng đi vào trong phòng bệnh của tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc”
Tình trạng vết thương của Chiến Hàn Quân đã gần như khỏi hẳn. Chỉ là trạng thái tỉnh thần của anh còn chưa tốt thôi, phần lớn thời gian đều nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ bằng ánh mắt trống rỗng. Không nói lời nào.
Không giây phút nào mà anh không lo lắng cho sự an toàn của Linh Trang.
Diệp Phong kích động nắm lấy tay của Chiến Hàn Quân, phấn khích nói: “Tống giám đốc, cô Nghiêm đã trở về rồi”
Cặp mắt như ao nước không gợn sóng kia của Chiến Hàn Quân cuối cùng cũng có chút phản ứng, ánh mắt rã rời bỗng chốc tập trung lại: “Cô ấy đang ở đâu?”
“Cô ấy đã trở về nhà họ Nghiêm”
Trái tim bị giày vò ngày đêm của Chiến Hàn Quân cuối cùng cũng thả lỏng được. Lẩm bẩm nói: “Cô ấy không sao là được rồi”
Chiến Hàn Quân muốn biết thêm nhiều hơn nữa, lập tức nằm chặt tay của Diệp Phong liên tục không ngừng hỏi thăm: “Có biết được những ngày qua cô ấy đi đến nơi nào không?
Rốt cuộc cô ấy có bị thương hay không? Cô ấy bị thương có nặng không?”
Diệp Phong nhớ đến tin tức mà mình tìm hiểu được, nhìn thấy đôi mắt tràn ngập sự mong chờ kia của tổng giám đốc thì trở nên ấp a ấp úng.
“Tổng giám đốc, cánh tay của cô Nghiêm bị thương, lúc trở về vẫn còn đang quấn băng, Chỉ có điều, những ngày vừa qua rốt cuộc cô ấy đi đến nơi nào thì…”
Sau khi Diệp Phong nói đến đây thì bỗng nhiên không nói câu tiếp theo nữa.
Bên trong con ngươi như ưng của Chiến Hàn Quân tản ra ánh sáng lạnh lẽo như băng, ra lệnh: “Nói”
Diệp Phong mở miệng ra, vẻ mặt khó xử.
Nếu như anh ta nói với tổng giám đốc, lần này Nghiêm Linh Trang dẫn về một anh chàng đẹp trai đẳng cấp có thể so được với cả tổng giám đốc, e là tổng giám đốc sẽ tức chết luôn.
“Tổng giám đốc, cô Nghiêm dẫn theo một người đàn ông về. Người đàn ông này đã cầu hôn với nhà họ Nghiêm” Diệp Phong lược bỏ hết mấy cái kia chỉ giữ lại tin tức quan trọng nhất.
Tin tức này dọa Chiến Hàn Quân khiếp sợ đến trợn mắt há hốc mồm.
Linh Trang lại dẫn theo một người đàn ông xa lạ về nhà sao? Nếu như không phải vô cùng có thiện cảm với người đàn ông này thì cô sẽ không làm như vậy. Chương
Trong lòng của Chiến Hàn Quân đột nhiên trở nên hỗn loạn không hiểu được.
Sự tồn tại của người đàn ông này khiến cho anh cảm nhận được sự uy hiếp trước nay chưa từng có,