Ông cụ nhà họ Chiến tập tễnh đi đến trước mặt Chiến Hàn Quân, trên mặt ông cụ lộ ra vẻ đau đớn, thương tiếc: “Hàn Quân ơi là Hàn Quân, từ nhỏ đến lớn, cháu làm việc gì cũng rất thận trọng, chưa bao giờ phạm sai lầm.
Thế nhưng hôm nay, cháu lại vì một Nghiêm Linh Trang mà mất đi lý trí đến mức độ như vậy. Xem ra ông buộc phải đánh cho cháu tỉnh ra mới được”
Sống lưng Chiến Hàn Quân thẳng tắp, anh nói: “Cháu trai đồng ý chịu gia pháp”
Đáy mắt ông cụ nhà họ Chiến bắn ra ánh sáng lạnh lùng, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, roi da nhanh chóng vung lên, liên tục quất vào lưng Chiến Hàn Quân.
Chỉ trong chốc lát, chiếc áo màu trắng của anh đã loang lổ vết máu.
Quan Minh Vũ, Phong Mang và Lâm Miên thấy thế, sự kinh ngạc nhanh chóng tràn ra trong đôi mắt họ.
Ba người nhanh chóng quỳ xuống trước mặt ông cụ nhà họ Chiến, gần như là trăm miệng một lời, đồng thanh nói: “Ông nội, Quan Minh Vũ, Phong Mang và Lâm Miên sẵn sàng trả giá băng mạng sống của mình, mong ông tha thứ cho tổng giám đốc”
Chiến Hàn Quân lớn tiếng khiển trách bọn họ: “Cút ngay.”
Có vẻ như ông cụ nhà họ Chiến đã vô cùng thất vọng với thái độ của Chiến Hàn Quân ngày hôm nay.
Khuôn mặt già nua gần như khô héo của ông cụ lại bị lửa giận bùng lên khơi dậy chút sức sống, ông cụ nhà họ Chiến vô cùng tức giận quát: “Cháu là người nằm quyền nhà họ Chiến, nhưng cháu thử nhìn lại xem, gần đây cháu đã làm những gì rồi? Cháu trở mặt với bố nuôi, hại chết bố mẹ ruột sinh ra cháu, đã thế con tự làm tàn phế hai chân mình. Ông đem nhà họ Chiến giao cho cháu, thế mà cháu lại báo đáp ông như thế này hay sao, hả?”
“Bây giờ chỉ vì một người phụ nữ mà cháu đã không phân tốt xấu chạy tới chất vấn ông nội như thế. Cháu làm ông quá thất vọng rồi”
Roi da trong tay ông cụ nhà họ Chiến không ngừng vung lên, liên tục đánh xuống người Chiến Hàn Quân.
Sau lưng Chiến Hàn Quân đã đỏ cả lên, da tróc thịt bong, cái áo sơ mi vốn trắng cũng bị nhuộm thành đỏ, hơn nữa thứ chất lỏng màu đỏ tươi đó còn chảy thành từng dòng, vẫn không có dấu hiệu ngừng lại…
Vô cùng thê thảm.
Quan Minh Vũ, Phong Mang và Lâm Miên quỳ trên mặt đất, ba người đều kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt, sợ hãi nhìn tổng giám đốc của mình.
Cuối cùng Chiến Hàn Quân ngất trên xe lăn, cái đầu vốn luôn ngạo nghễ ngẩng cao nay đã vô lực rủ xuống.
Quan Minh Vũ thấy thế, lập tức nhảy lên khỏi mặt đất, đưa tay chặn lại chiếc roi da đang không ngừng quất xuống Ông cụ nhà họ Chiến nổi giận quát lên: “Quan Minh Vũ, cậu dám ngăn trở tôi đấy à?”
Trong đôi mắt của Quan Minh Vũ tràn ngập sự phẫn nộ, nhưng vẫn liều mạng ép xuống sự không cam lòng của bản thân, thấp kém cầu xin: “Ông nội Chiến, tổng giám đốc nhà chúng tôi đã ngất rồi.”
“Tôi muốn đánh chết nó đấy, cái thứ võ dụng này” Ông cụ nhà họ Chiến nghe vậy lập tức gầm lên.
Chứng tỏ ông cụ đã cảm thấy vô cùng tức giận.
Quan Minh Vũ trở mặt làm như không quen biết nói: “Ông nội Chiến này, tổng giám đốc nhà chúng tôi đã ngất rồi. Cho dù cháu có làm bất cứ chuyện gì anh ấy cũng không cản được cháu đâu.”
Câu nói này của anh ta đã mang theo sự uy hiếp rất rõ ràng.
Ông cụ nhà họ Chiến nghe vậy càng giận không nhịn nối: “Quan Minh Vũ, cậu dám uy hiếp tôi?”
Quan Minh Vũ nhìn Phong Mang nói: “Còn không mau cống tổng giám đốc rời đi”
“Vâng” Phong Mang lập tức tiến lên, ống Chiến Hàn Quân lên lưng Lâm Miên cũng đi theo, hộ tống tổng giám đốc rời đi.
Ông cụ nhà họ Chiến đã sống ở vị trí người bề trên cả một đời, được vạn người kính phục. Thế nhưng hôm nay, Chiến Hàn Quân lại vu oan cho ông ta, đã thế cấp dưới của anh còn dám ngỗ nghịch với ông. Hai chuyện gộp lại càng khiến ông cụ nhà họ Chiến thêm tức giận, lập tức mất khống chế hét lên.
“Bắt hết chúng nó lại”
Đôi mắt Quan Minh Vũ trợn lên, đồng tử đỏ như máu, phẫn nộ trừng mắt nhìn ông cụ nhà họ Chiến. Anh ta căn răng nghiến lợi nói từng câu một: “Ngày hôm nay nếu ai dám cản trở chúng tôi cứu người, Quan Minh Vũ tôi sẽ Diêm Vương, nguyện làm võ thần của gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ”
“Hừ? Chỉ băng mấy người các cậu thôi sao? Chỉ bằng mấy người các cậu mà đòi vượt qua được vòng bảo vệ của tòa thành Ái Nguyệt này à?” Ông cụ nhà họ Chiến khinh thường nói.
Phong Mang cống Chiến Hàn Quân trên lưng, tốc độ như gió, nhanh chạy về phía cửa lớn.
Thế nhưng đám bảo vệ của tòa thành Ái Nguyệt cũng đã nhanh chóng tràn vào Lâm Miên nhìn đám bảo vệ ăn mặc đen sì trước mặt mình, nhàn nhã vươn tay cởi cà vạt, sau đó quấn nó lên tay mình, rồi chạy một đoạn để lấy đà, tung cả người lên để đánh.
Anh ấy chỉ giơ chân nhảy lên một cú như thế đã có thể quét ngã một đám bảo vệ lớn trước mặt Phong Mang.
Quan Minh Vũ vừa mới đi ra khỏi phòng ngủ của ông cụ nhà họ Chiến, đã nhìn thấy đám bảo vệ ùn ùn chạy về phía Phong Mang, sự thù địch nhanh chóng tràn ra khỏi đáy mắt anh ta.
Người khác chỉ biết là anh ta là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Chiến Hàn Quân, trợ giúp tổng giám đốc quát tháo trên thương trường, chứ căn bản không một ai biết, cái người trông thư sinh, yếu ớt như anh ta lại có máu tàn nhẫn của Diêm Vương trong người.