Mặc Hàn trở nên thấp thỏm bất an: “Chuyện đó, cậu đã gặp Anh Nguyệt rồi chứ?
Cô ấy thế nào rồi?”
Ngữ điệu của Chiến Hàn Quân có chút lạnh lẽo, oán giận nói: “Bị anh bỏ rồi, còn có thể thế nào nữa?”
Mặc Hàn bị lời nói của anh làm cho nghẹn họng đến mức mặt mũi đỏ bừng, đỏ tới tận mang tai.
Thế nhưng chỉ một giây sau thôi, Mặc Hàn lại không chút nể nang gì mà oán lại anh: “Vậy còn cậu thì sao? Cậu cũng bỏ em gái tôi còn gì Chiến Hàn Quân nhếch mép, vốn muốn nói “Không giống nhau.” Nhưng lời kia còn chưa kịp ra khỏi miệng lại bị anh nuốt xuống.
“Công chúa nhà anh thế nào rồi?’ Cuối cùng câu ra khỏi miệng Chiến Hàn Quân lại thành câu này.
Mặc Hàn tức giận nói: “Cậu cứ yên tâm, con bé sẽ không vì cậu mà đi tìm chết đâu.”
*Thế cái chuyện tuyệt thực kia là sao?” Chiến Hàn Quân hỏi.
“Há, chuyện nó tuyệt thực hai ngày là thật, nhưng không có nghĩa là nó coi thường mạng sống của bản thân. Lúc tôi đến, nó còn đang chè chén đấy. Hình ảnh kia chẳng qua là do nó rượu chè quá độ mà thôi”
Nói xong, Mặc Hàn có chút chế nhạo Chiến Hàn Quân: “Em gái tôi không phải vì cậu mà coi thường mạng sống bản thân, có phải cậu thất vọng lắm không?”
Chiến Hàn Quân nghe anh ta nói Nghiêm Linh Trang đã ăn uống trở lại, trái tim vừa treo lên cao lập tức hạ xuống lần nữa.
Chẳng qua là, đến cả cái lý do rượu chè quá độ mà Mặc Hàn cũng lấy ra được, thật khiến anh cảm thấy không dám khen tặng trí thông minh của đổi phương.
Chiến Hàn Quân quả đoán cúp điện thoại, sau đó thở ra một hơi thật dài.
‘Vậy chuyện ồn ào lần này, là do cô nhóc Linh Trang kia cố ý làm cho anh xem ư?
Đột nhiên Chiến Hàn Quân cảm thấy não mình đau nhói Trong phòng khách sạn, sau khi Anh Nguyệt về đến, Nghiêm Linh Trang lập tức kéo cô ấy đến trước mặt mình, kích động hỏi: “Em vừa đi gặp anh trai em về, đúng không?”
Anh Nguyệt nhìn thần thái sáng láng, hai mắt long lanh của Linh Trang, trên mặt hiện lên nét cười khổ: “Dạ”
“Vậy anh ấy có hỏi về chuyện của chị không?” Linh Trang kích động không thôi.
Anh Nguyệt lắc đầu một cái.
“Vậy em có nói với anh ấy về chị không?”
Anh Nguyệt gật đầu, căm phẫn sục sôi nói: “Chị Linh Trang, anh trai em không những không chịu chủ động hỏi thăm tình huống của chị mà thậm chí lúc em chủ động đê cập đến chị, anh ấy còn tỏ vẻ thờ ơ nữa. Hơn nữa anh ấy…
Anh Nguyệt muốn nói lại thôi.
“Anh ấy thế nào?”
“Anh ấy bảo em nói với chị là, sau này sẽ khiến chị phải trả giá cho sự tùy hứng của bản thân mình.”
Nghiêm Linh Trang nghe vậy lập tức ngây người như phỗng, một lúc lâu mới rớt nước mắt nói: “Anh ấy lạnh lùng với chị như vậy à?”
Anh Nguyệt nắm tay Linh Trang, khuyên nhủ: “Chị Linh Trang, hay là chị theo em đi Chúng ta cùng nhau đi khỏi cái nơi khiến người ta đau lòng này, có được không?”
Nghiêm Linh Trang chôn mặt trong gối khóc nấc lên: Anh Nguyệt, chị với em không giống nhau. Bây giờ em không có bất cứ ràng buộc nào. Nhưng chị thì khác, chị còn con, còn bố mẹ”
Anh Nguyệt nhẹ nhàng vỗ lưng Linh Trang, an ủi cô: “Chị Linh Trang, nếu như chị không muốn đi, em sẽ ở đây với chị.”
Linh Trang khóc đủ rồi, ngẩng gương mặt đầy nước mắt lên. Đáy mắt băn ra tia sáng không chịu thua.
*Chị không tin, anh em thật sự không yêu chị”
Anh Nguyệt nói: “Vậy chị định thế nào?”
*Chị còn phải đi thăm dò anh ấy”
Anh Nguyệt nhìn khuôn mặt gầy nhỏ cỡ bàn tay mình, kết hợp với hốc mắt đã trũng xuống, lại thêm dáng vẻ yếu ớt của Linh Trang, đau lòng nói: “Chị Linh Trang, quên đi thôi.
Bọn họ không yêu thương chúng ta, chúng ta phải tự biết yêu thương bản thân mình”
Nước mắt Nghiêm Linh Trang tràn ra, bình tĩnh nhìn Anh Nguyệt hỏi: “Em cam tâm cứ vậy sao?”
“Dùng thời gian dài như vậy đi yêu một người, vì người đó mà phải trả giá bao thứ quý giá, đâu thế nói bỏ là dễ dàng bỏ như thế được?” Anh Nguyệt nói.