Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 688: Chính nghĩa vĩnh viễn không mất đi




Tuy rằng đây là câu hỏi nhưng lại mang ngữ điệu hoàn toàn khẳng định.

*Vốn cháu vẫn không hiểu vì sao ông nội lại chuyển cổ phần của cháu ở công ty cho Chiến Bá Kiên. Giờ cháu đã hiểu rồi”

Chiến Hàn Quân cười lạnh lùng tự giễu: “Thì ra kể từ ngày cháu được sinh ra, cháu chỉ là một quân cờ trong tay ông. Ông muốn thao túng cháu, để cháu trở nên hùng mạnh trong phạm vi kiểm soát của mình, nhưng ông tuyệt đối không cho phép cháu mạnh hơn ông. Bởi vì ông sợ, sợ cháu sẽ phá vỡ vương quốc kinh doanh một tay ông gây dựng.”

“Ông càng sợ sau khi cháu trở nên mạnh mẽ, sau khi cháu biết được những chuyện xấu này sẽ không muốn thông đồng làm bậy với các người. Ông sợ cháu sẽ phá hủy biệt thự.

Ngọc Bích của mình, càng sợ cháu sẽ phá hủy nhà họ Chiến của mình, đúng không?”

Ông cụ nhà họ Chiến nhìn Chiến Hàn Quân, mặt không cảm xúc.

Không ai có thể túm được một tin tức nào từ khuôn mặt cứng ngắc không biểu cảm của ông ta.

“Ông chính là ma quỷ” Chiến Hàn Quân nói: “Đến tột cùng là cái gì đã khiến ông trở nên máu lạnh tuyệt tình như vậy?”

Trong đầu Chiến Hàn Quân hiện lên cái họ mà ông cụ Nghiêm viết trên giấy ốp, sau đó nhìn chăm chằm vào mắt của ông nội mình: “Là vì mẹ của cháu phải không?”

Bàn tay cầm quả cầu Thái Cực của ông cụ nắm chặt lại, nhưng trên mặt vẫn là sự lạnh lùng không gợn sóng.

“Ông nói cho cháu biết, ông đang sợ cái gì?” Chiến Hàn Quân hỏi.

Ông cụ lười biếng nhấc mi mắt: “Cháu là đang nói, ông sợ mẹ của cháu?”

Cho dù giọng điệu của ông lão có lạnh nhạt bình tĩnh như thế nào đi nữa nhưng Chiến Hàn Quân vẫn nhận ra, chỉ khi anh nhắc tới mẹ của mình, ông cụ mới bắt đầu có phản ứng Điều này chứng tỏ rằng, điều ông cụ nhà họ Nghiêm gợi ý cho anh tuyệt đối là manh mối mấu chốt để xóa bỏ lớp sương mù này.

“Một người phụ nữ, sợ cái gì chứ”

“Nếu ông không sợ thì vì sao phải làm tổn thương mẹ của cháu, nhốt bà ấy dưới cung điện ngầm của nhà họ Chiến. Vì sao không dám để bà ấy rời khỏi biệt thự Ngọc Bích?”

Chiến Hàn Quân dùng ánh mắt hung ác, oán hận nhìn chằm chằm vào ông cụ, sợ bỏ sót bất kỳ biểu cảm nhỏ nào.

Ông cụ nhíu mày.

“Chỉ là ông sợ nó nói ra chuyện yêu đương phóng túng của nhà họ Chiến chúng ta ra ngoài mà thôi.”

Ngọn lửa trong mắt Chiến Hàn Quân chậm rãi dịu xuống.

Chuyện xấu của gia đình nhà chú hai chú ba họ Chiến còn ít sao?

Những chuyện này còn đáng xấu hổ hơn chuyện loạn luân mà không thấy ông cụ dùng thủ đoạn máu lạnh để giải quyết chúng.

Ông cụ nhìn Chiến Hàn Quân đầy dò xét, cũng không biết câu trả lời của ông đã xóa tan hoài nghỉ trong lòng anh hay chưa.

“Ông nội, tốt nhất ông nên cầu nguyện cháu vĩnh viễn không biết đến bí mật này. Nếu không, cháu cũng sẽ không để ý đến công ơn ông đã bồi dưỡng suốt bao năm. Bởi vì chính ông đã dạy cháu răng không bao giờ được thỏa hiệp trước những chuyện thị phi đúng sai trước mắt mình”

Đôi mắt hoa đào của Chiến Hàn Quân ẩn chứa sự khiêu khích và sắc bén kinh người.

“Hàn Quân, hai chân của cháu đã tàn tật rồi. Cần thiết phải như vậy sao?” Ông cụ nhìn anh, ánh mắt lộ rõ vẻ thương tiếc.

“Ông nội, chính nghĩa có thể sẽ đến muộn, nhưng sẽ vĩnh viễn không bị mất đi”

Chiến Hàn Quân giơ tay lên, Phong Mang hiểu ý anh, lập tức tiến đến đẩy Chiến Hàn Quân đi.

Ông cụ nhìn theo bóng lưng dứt khoát của Chiến Hàn Quân, lắc đầu thở dài: “Hàn Quân, cháu sẽ phải trả một cái giá nặng nề cho lần này: