“Cái này quan trọng sao?” Nghiêm Mặc Hàn quay đi, mắt nhìn vào nơi khác.
Hai mắt Ánh Nguyệt đỏ hoe, cô ấy cắn răng nói: “Em dùng thời gian mười năm để yêu anh, mười năm này, sa đọa là vì anh, đau khổ hay hạnh phúc cũng đều vì anh, vậy mà anh lại nói với em là không quan trọng. Có phải anh cảm thấy, em con mẹ nó là một đứa ngu ngốc, lãng phí tình cảm mười năm đi yêu một người tự phụ như anh?”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Anh biết em đã vì anh mà hi sinh rất nhiều. Nhưng tính cảm là vậy, chỉ có ở đúng thời gian, đúng địa điểm, gặp đúng người, mới có thể ra hoa kết trái Anh và em, bỏ lỡ là bỏ lỡ rồi, nếu em cứ bướng bỉnh như vậy chỉ làm cho em thêm đau khổ mà thôi”
“Bốp!”
Ánh Nguyệt tát một bạt tai vào mặt Nghiêm Mặc Hàn.
“Nghiêm Mặc Hàn, từ lần đầu tiên gặp anh em đã một lòng một dạ ở đó đợi anh. Em âm thầm đợi anh, thời gian của em toàn bộ đều dành cho anh, khi anh nói yêu em em sẽ lũn cũn chạy tới trước mặt anh, khi anh nói chúng ta không hợp em lại quay về vỏ ốc của mình.
Rồi giờ anh lại nói thời gian chúng ta gặp nhau không đúng, địa điểm không đúng. Nghiêm Mặc Hàn!”
Anh Nguyệt sụp đổ hoàn toàn, vừa khóc vừa gào thét: “Mẹ kiếp, anh là đồ khốn nạn!”
Máu mũi Nghiêm Mặc Hàn chảy xuống, anh lặng lẽ lấy tay quệt nó đi, sững sờ nhìn Anh Nguyệt: “Nếu đánh anh làm em cảm thấy tốt hơn, em đánh đi”
Anh Nguyệt nói: “Tôi không đánh anh, tôi sẽ không trừng phạt anh. Tôi muốn anh nợ tôi cả đời này. Tôi muốn cả đời này anh nghĩ tới tôi là sẽ đau khổ”
Nghiêm Mặc Hàn nở nụ cười đầy bất lực: “Xin lỗi, sau này anh sẽ không nhớ tới em nữa.
Anh… sẽ chỉ đối tốt với Đàm Bảo Ngọc”
Anh Nguyệt nhìn anh ta chăm chăm, từ đầu tới cuối Nghiêm Mặc Hàn đã biến cô thành một kẻ thất bại. Điều này khiến cô vô cùng không cam tâm.
Đột nhiên cô bước lên một bước, trong ánh mắt tuyệt vọng đó là báo thù và lạnh lẽo: “Nghiêm Mặc Hàn, không phải anh luôn muốn biết tại sao tôi lại vội vã ra nước ngoài sau khi anh nhập ngũ sao?”
Nghiêm Mặc Hàn sững sờ nhìn cô.
Anh rất hiếu kỳ, trước đây cô tiểu thư này vì theo đuổi anh mà anh đi tới đâu là cô theo tới đó, thực sự đã trở thành trò cười cho tất cả mọi người trong thành phố.
Nhưng sau khi anh nhập ngũ, cô nhiên ra nước ngoài. Lúc về nước này, cô vẫn biểu hiện ra là mình có tình cảm với anh nhưng không còn không biết ngượng mà theo đuổi anh như trước đây nữa.
Anh nghĩ rằng cô cuối cùng đã trưởng thành rồi, gu thẩm mỹ đã trở lại bình thường, biết Nghiêm Mặc Hàn anh chỉ là một thằng đàn ông như bùn đất không trát nổi tường, thế rồi không còn khăng khăng phải theo đuổi được anh như trước nữa.
Nhưng giờ nghe cô ấy nhắc tới, Nghiêm Mặc Hàn sực nghĩ, điều làm cô ấy thay đổi có lẽ không hề đơn giản Vào lúc Nghiêm Mặc Hàn chờ đợi câu trả lời, Anh Nguyệt bỗng nở một nụ cười nhẹ.
“Bỏ đi. Nghiêm Mặc Hàn, tôi từ bỏ anh rồi”
Anh Nguyệt lùi lại vài bước.
Những sự không cam tâm trên mặt cô ấy giống như ngọn lửa lụi tàn, từ từ trở lại với sự tĩnh mịch.
“Bao nhiêu năm rồi, tôi sẽ coi tôi như tên hề nhảy nhót đã gặp phải cơn ác mộng. Giờ đã tỉnh rồi” Anh Nguyệt nói rất nhẹ nhàng, nhưng nước mắt lại chẳng nghe lời mà lăn dài xuống.
“Tôi không thể đánh thức người đàn ông đang ngủ say trước mặt tôi. Tình đơn phương của tôi phải kết thúc rồi. Nghiêm Mặc Hàn, chúng ta đừng gặp lại nữa”. Bạn đang đọc truyện tại == TRUMtruyen . COM ==
Anh Nguyệt quay người, vừa khóc vừa chạy đi.
Toàn thân Nghiêm Mặc Hàn run rẩy, bất lực tựa vào cây ngô đồng. Khuôn mặt anh tuấn thân thờ.
“Xin lỗi, Anh Nguyệt. Em sẽ quên anh nhanh thôi.” Anh thì thào.
Sau khi bữa trưa tại nhà họ Nghiêm kết thúc, Linh Trang trở về phòng của mình. Buồn bã nằm bên cửa số, nhìn những bông hoa tàn của ngoài kia, cô xúc động nói: “Hoa rơi không phải thứ vô tình, biến thành bùn xuân bảo vệ hoa.”
Đối với cô, Anh Nguyệt trong cuộc tình của cô ấy và Nghiêm Mặc Hàn như đóa hoa rơi vậy, một lòng bảo vệ Nghiêm Mặc Hàn, cho tới khi Nghiêm Mặc Hàn tìm thấy chân ái của mình, còn cô ấy thì lặng lẽ rút lui.
Chiến Hàn Quân đẩy xe lăn tiến vào, nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt của cô thì trêu chọc: “Sao mà thở dài rồi?”
Linh Trang chạy lại, ngồi trước mặt Chiến Hàn Quân, uể oải tựa đầu lên chân anh như: một con mèo, chua xót nói: “Anh Quân… Anh Nguyệt đi rồi”