Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 662: Viên đạn bọc đường




Anh Nguyệt như con rối, mặt không biểu cảm nhìn bà ta.

“Hình như mẹ đang vui lắm nhỉ?” Anh Nguyệt ấp úng nói.

Bà cả cười đáp: “Nghe nói con khỏe rồi, mẹ không vui vẻ sao được?”

Anh Nguyệt cười khẽ, chỉ có điều trong mắt không có ý cười.

Cô suýt bị Điền Cốc Nông cưỡng hiếp, chị Linh Trang chịu oan thay cho cô. Hết chuyện này đến chuyện nọ, không có gì là làm người khác thoải mái cả Mẹ của cô lại không biết những cảm xúc cô đang ẩn giấu.

Bà cả ngồi ở mép giường, kéo tay Anh Nguyệt, giọng uyển chuyển hàm súc bät đầu quá trình tẩy não cô ấy.

“Anh Nguyệt, con nghe mẹ nói này, anh trai và ba con đều cho rằng Điền Cốc Nông cưỡng.

hiếp con là một chuyện gièm pha, thế nên họ muốn giải quyết dứt khoát vụ án này. Bố và anh con cùng chung tay tạo áp lực cho phía cảnh sát, bên kia đã chấp nhận sẽ bắt đầu thẩm vấn vào ngày mai”

Anh Nguyệt nhếch môi mỉa mai cười.

Anh trai không nỡ để chị Linh Trang đợi trong đó quá lâu nên đương nhiên sẽ không sử dụng tất cả quyền lực để mau chóng đưa chị ấy ra ngoài. Còn người bố tốt bụng kia của cô, làm gì rảnh mà nhớ thương cô nhỉ?

“Ông ấy cũng biết đây là chuyện gièm pha sao? Nhưng mà chồng tương lai của con là do ông ấy chọn cho con đấy ạ” Anh Nguyệt giễu cợt cười.

Sắc mặt của bà cả lập tức có chút khó chịu. Nhưng vì biết rõ xưa nay tính tình Anh.

Nguyệt lương thiện và đơn thuần nên bà 1a lập tức vắt óc bào chữa cho Chiến Bá Kiến.

“Bố của con bị thằng ranh Điền Cốc Nông kia lừa bịp đấy, ông ấy tưởng nhà họ Điền giàu có, con làm dâu nhà họ sẽ không phải chịu khổ cực” Bà cả khéo léo nói.

Ánh Nguyệt cười đắng chát: “Con sợ là ông ấy nghĩ đứa con gái ất ơ như con mà trèo lên nhà họ Điền, trở thành bàn đạp cho bản đồ buôn bán của ông ấy thì ông ấy sẽ vô cùng hài lòng”

Bà cả cực kỳ lúng túng, không ngờ đứa con gái ngu ngốc này lại như được người ta “đả thông kinh mạch từ trên xuống dưới”, đã hiểu rất rõ rồi Nếu đổi lại lúc khác, bà cả chắc chắn sẽ qua loa trấn an cô ấy vài câu rồi đi. Nhưng lần này, bà cả nghĩ đến mục đích mình tới đây, bèn mặt dạn mày dày tiếp tục khuyên Anh Nguyệt.

“Gần đây bố con vừa tiếp nhận công việc của Tập đoàn Chiến Thị, sứt đầu mẻ trán nên cũng hơi gắt gỏng. Lúc trước ông ấy nói với con những lời khó nghe, con cũng đừng để bụng làm gì. Anh Nguyệt, con nghe mẹ nói này, hiện tại đang là thời điểm mấu chốt của vụ án Điền Cốc Nông, con nên tập trung giải quyết chuyện này hơn”

Anh Nguyệt rõ ý đồ khi đến đây của mẹ mình, nhưng cô ấy chỉ bực bội giữ im lặng để làm một người nghe.

Bà cả tiếp tục độc thoại, lải nhải nói: “Điền Cốc Nông bị thương nặng phải nằm viện, nếu lỡ may chết đi thì hung thủ giết người phải đền mạng đấy”

“Mà con với Nghiêm Linh Trang đều có chứng cứ đã xuất hiện ở hiện trường, là hai người khả nghỉ nhất. Cái cô Nghiêm Linh Trang kia cuối cùng vẫn chỉ là người ngoài.

Bất kể ngày đó Điền Cốc Nông là do ai trong hai người làm bị thương, thì sau khi lên tòa án, con đều phải cắn chặt răng chứng minh là do Nghiêm Linh Trang gây ra, chỉ có như vậy con mới bảo vệ được mình an toàn. Biết không?”

Anh Nguyệt nâng mắt lên nhìn bà ta: “Mẹ, ý của mẹ là muốn con vu oan cho chị Linh Trang sao?”

Bà cả gật đầu.

Anh Nguyệt chỉ cảm thấy lạnh cả người, trong lòng cô, mẹ là một người phụ nữ thiện lương từ bị, lần đầu tiên cô thấy được một bộ mặt khác của mẹ mình. Anh Nguyệt cảm thấy vô cùng sợ hãi.

“Chị ấy là chị dâu cơ mà. Mẹ, sao chúng ta lại đối xử với chị ấy như thế chứ?” Anh Nguyệt hy vọng mình có thể làm lương tri của mẹ tỉnh lại.

Nhưng bà cả lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giận dữ nói: “Sao con vẫn chưa hiểu mọi chuyện thế hả? Giữa cô ta và con, chỉ có một người được sống, đương nhiên mẹ chọn bảo vệ con rồi”

*Mẹ không sợ anh trai đau lòng, khổ sở sao?” Anh Nguyệt hỏi.

Bà cả nói: ‘Anh trai con không có cô ta vẫn có thể sống được, còn mẹ không có con sống không nổi”

Anh Nguyệt kinh ngạc nhìn bà ta, giống như nhìn hoa giữa sương mù, cảm thấy tất cả đều không chân thật.

“Mẹ, con cảm ơn mẹ. Con biết mình nên làm thế nào rồi”

“Bé ngoan” Bà cả lộ ra vẻ mặt vui mừng, tươi cười.

Sau khi bà cả đi rồi, Anh Nguyệt mới xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán mình.

May mà anh trai đã dặn cô đề phòng trước, nếu không hôm nay cô sẽ bị mù quáng trước viên đạn bọc đường của bà ta.