Nghiêm Linh Trang kéo vali rời khỏi vườn Hương Đỉnh vào một buổi sáng mưa tầm tã.
Chiến Quốc Việt đưa mắt nhìn bóng lưng đìu hiu của cô biến mất sau màn mưa, lập tức quay lưng chạy tới phòng bố mình “Bố, bà ấy đi rồi €ơ thể nhỏ bé của Chiến Quốc Việt dựa vào thành cửa, nhìn thấy gương mặt lạnh tanh của Chiến Hàn Quân vẫn còn bị bao vây bởi sự tức giận.
“Cho dù bố có muốn trừng phạt bà ấy vì tội không nói gì đã đi thì nhắc nhở nhẹ nhàng một chút là được rồi, sao lại phải đuổi bà ấy đi trong thời tiết ác liệt như thế này chứ?”
Chiến Quốc Việt ngồi trên giường, hai chân buông thống xuống dưới. Khuôn mặt tuấn tú ám một luồng khí đen đặc.
“Làm sai thì phải chịu phạt” Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
Tâm mắt Chiến Quốc Việt rơi xuống đống mảnh vụn trên đất, ngay lập tức hiểu rõ, lửa giận này của bố chỉ sợ không phải đơn giản do những nguyên nhân vặt vãnh tạo thành. Nhất định là mẹ đã làm chuyện gì khiến bố tức điên lên rồi.
Chiến Quốc Việt đi tới, cúi người nhặt những mảnh vỡ lên.
Chiến Hàn Quân thấy vậy liên quát: “Để đó cho người giúp việc quét dọn”
Chiến Quốc Việt thở dài đáp: “Haiz… mấy ngày trước đầu óc bố phát sốt, đã đuổi toàn bộ giúp việc ra sân ngoài hết cả rồi mà”
Đôi mắt sắc bén của Chiến Hàn Quân trầm xuống, lúc này anh mới nhớ lại, vì không muốn bị quấy rầy thế giới hai người của anh và Linh Trang nên anh đã điều tất cả người giúp việc ra sân ngoài.
Chiến Quốc Việt lại nói: “Vấn đề vệ sinh dọn đẹp trong phòng chỉ là chuyện phụ, hiện tại điều quan trọng nhất chính là bà ấy đi rồi, ai chăm sóc cho bố đây?”.
||||| Truyện đề cử: Chàng Rể Quyền Thế |||||
Chiến Hàn Quân rơi vào im lặng.
Chiến Quốc Việt đã chọc trúng tim đen của anh. Anh bị tàn phế, thế nhưng chứng bệnh thích sạch sẽ vẫn không hề suy giảm đi Nếu để người khác chăm sóc anh ăn uống sinh hoạt hãng ngày, anh sẽ cảm thấy… cả người đều không thoải mái.
Lúc Chiến Quốc Việt bưng giỏ rác đi ra ngoài, cố ý thở dài: “Bố, bên ngoài mưa bão lại còn có sấm sét, bà ấy không mang theo dù, không biết thân thể gầy gò như vậy có bị cảm sốt sau khi dầm mưa hay không nữa”
Lòng Chiến Hàn Quân lập tức rối bời. Thân thể Nghiêm Linh Trang vô cùng yếu ớt, nếu sau khi sinh bệnh mà còn lưu lại mầm bệnh thì anh sẽ không cách nào tha thứ cho chính mình.
Anh vội vàng cầm lấy điện thoại gọi cho Nghiêm Linh Trang. Thế nhưng đầu bên kia truyền đến nhắc nhở điện thoại đã tắt máy.
Tình hình lúc này của Nghiêm Linh Trang cũng không thê thảm giống như lời Chiến Quốc Việt nói. Cô kéo vali, tay cầm dù che mưa, chạy đến chỗ của Anh Nguyệt cách đó không xa.
Lúc Anh Nguyệt nghe tiếng gõ cửa dồn dập, cô ấy chui ra khỏi chăn với đầu tóc rối bời như ổ gà: “Ai vậy?”
Cô ấy uể oải từ trên giường ngồi dậy, đi dép lê vào còn lạch bạch chạy đến cửa.
Cửa vừa hé một khe hở, nhìn thấy Nghiêm Linh Trang đang đứng phía trước thì lập tức giống như nhìn thấy yêu ma quỷ quái mà đóng sầm cửa lại.
“Tôi đoán cô nhất định đã bị đuổi khỏi vườn Hương Đỉnh rồi phải không? Ha ha, tôi biết mà, anh trai sẽ không thể luôn dung túng cho một yêu tinh như cô được.”
Anh Nguyệt ngước mắt ngắm trời mưa bão ngoài cửa sổ: “Có điều, anh ấy lại chọn hôm nay đuổi cô đi, đúng là một người đàn ông kiệm lời và tàn nhân” Chiến Anh Nguyệt hả hê nói.
Nghiêm Linh Trang ngồi xổm xuống trước cửa khóc lớn lên. Tiếng gào khóc kia có thể dùng từ kinh thiên động địa để hình dung.
Chiến Anh Nguyệt chợt nhẹ dạ, lặng lẽ mở ra một khe cửa, thông qua nơi đó lén nhìn Nghiêm Linh Trang.
Vốn cho rằng cô chỉ đang diễn trò, thế nhưng nhìn thấy đôi mắt của cô cũng giống như màn mưa bên ngoài xói nước ào ào, cô khóc đến mặt mũi đều tèm lem, bộ dáng đáng thương vô cùng khiến người ta không khỏi sinh lòng thương hại Anh Nguyệt mở cửa ra: “Quên đi, nể tình chúng ta cùng là phụ nữ, tôi cho cô ở lại một lát. Đợi tạnh mưa thì đi ngay đấy”
Nghiêm Linh Trang giống như đi vào nhà của chính mình, quăng giày lung tung ở cửa ra vào, chân trân chạy đến ghế sô pha ngã nhào xuống, thoải mái dang tay dang chân thành hình chữ X