“Quốc Việt, em khinh thường anh” Đây là giọng nói đây phẫn nộ của bé Tùng.
“Quốc Việt, em cũng khinh thường anh” Đây là giọng nói tức giận của bé An.
Chiến Quốc Việt lạnh lùng trả lời bọn họ: “Anh không muốn giao lưu với kẻ ngốc “
Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân nhanh chóng tối sầm.
Nghiêm Linh Trang sợ hãi chạy ra ngoài và tìm thấy ba đứa trẻ trên bãi cỏ trong vườn.
“Các cháu đang làm gì thế?”
“Cô không nhìn thấy sao, chúng cháu đang cãi nhau.” Bé An tức giận nói với Nghiêm Linh Trang.
“Tại sao lại cãi nhau?” Nghiêm Linh Trang hỏi.
“Bởi vì cô đó.” Hai hốc mắt của bé An hồng hồng, trách tội Nghiêm Linh Trang: “Bọn cháu đều muốn cô đi, nhưng mà Quốc Việt thì lại không đồng lòng với chúng cháu”
Nghiêm Linh Trang kinh ngạc đến mức ngây người há mồm.
“Cô là người chăm sóc bố các cháu, cũng là gia sư của các cháu, cô không thể đi” Nghiêm Linh Trang chống hai tay lên hông, gay gắt thông báo.
“Cô muốn như thế nào thì cô mới chịu đi?” Bé An đi đến trước mặt Nghiêm Linh Trang, cũng chống tay lên, trừng mắt nhìn cô.
Nghiêm Linh Trang nói: “Dễ thôi, nếu như các cháu đều có thể làm hết bài tập. Đến một ngày cô không thể dạy bất kì điều gì cho bọn cháu thì cô sẽ không làm gia sư của các cháu nữa”
Bé Tùng nói: “Cũng không làm người chăm sóc cho bố cháu nữa”
Nghiêm Linh Trang cười nói: “Chuyện này à, các cháu không thể quyết định được, chỉ có bố các cháu mới có thể. Tuy nhiên, nếu bố các cháu quyết định thì cô sẽ làm quyết định thay bố cháu, cả đời này ông ấy cũng không rời bỏ cô đâu”
Bé An và Bé Tùng bị sự tự tin hấp dẫn của cô thúc đẩy: “Cô à, cứ chờ xem, không bao lâu nữa bố cháu sẽ đuổi cô ra ngoài”
Bé An tức giận bỏ chạy. Truyện Mạt Thế
Bé Tùng trừng mắt nhìn Chiến Quốc Việt, hỏi lân cuối: “Quốc Việt, em hỏi anh một lân cuối, anh có muốn ở cùng với bọn em hay không?”
Lời còn chưa dứt thì đã nghe được Chiến Quốc Việt dứt khoát từ chối: “Không.”
“Em không chơi với anh nữa.” Bé Tùng tức giận bỏ chạy.
Nghiêm Linh Trang nhìn Chiến Quốc Việt cô đơn ngồi đó, đột nhiên nhận ra hình như cô đã khéo quá hoá vụng rồi. Rõ ràng là muốn hòa giải tranh chấp của bọn trẻ nhưng ngược lại đã khiến mối quan hệ của chúng trở nên không hòa hợp.
“Xin lỗi, Quốc Việt, cô không cố ý chọc giận hai nhóc con kia. Có muốn cô mời bọn chúng để cháu có thể tâm sự với bọn chúng không?”
Chiến Quốc Việt khép sách lại, đứng lên từ chiếc võng, lạnh lùng nói: “Trước khi lo lắng cho cháu, cô nên lo cho mình trước. Em trai và em gái của cháu cũng không dễ đối phó đâu.”
Chiến Quốc Việt nói xong thì bỏ đi, để lại Nghiêm Linh Trang đứng rối bời trong gió.
Sau khi giải quyết các tranh chấp của bọn trẻ một cách “rất tồi tệ”, Nghiêm Linh Trang đầy ủ rũ quay trở lại trước mặt Chiến Hàn Quân.
*Tổng giám đốc, tôi thật sự xin lỗi. Tôi đã khéo quá hoá vụng rồi”
Chiến Hàn Quân lặng lẽ nhìn cô, vừa rồi cô nói với bọn trẻ rằng cô sẽ quyết định thay anh, cả đời này sẽ không bao giờ rời bỏ cô, những lời này không biết mấy phần là thật mấy phần là giả?
“Nếu tôi quyết định, cô sẽ thế nào?” Bồng nhiên anh mở miệng chất vấn.
Nghiêm Linh Trang ngượng ngùng cười cười: “Chỉ là đùa với bọn trẻ thôi mà?”
“Chỉ là nói cho vui à?” Mặt Chiến Hàn Quân lạnh như bằng, “Cũng không phải hoàn toàn là như thế”
Nghiêm Linh Trang chột dạ, xoa xoa phía sau gáy.
Cuối cùng, cô nhanh trí nói sang chuyện khác: “Dù sao lúc này anh cũng phải vững vàng đứng cùng một chiến tuyến với tôi, bọn nhỏ không có chỗ dựa là anh mới có thế nghe tôi dạy dỗ”
Chiến Hàn Quân gật đầu.