Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 60: Cô đùa với tôi đấy à?




Sau khi bác sĩ Dũng rời đi, Chiến Quốc Việt chạy đến thư phòng, đấy cửa ra thì thấy Chiến Hàn Quân đang dùng hai tay ôm đầu, có vẻ khổ sở bất lực, trong lòng Chiến Quốc Việt cũng đã có đáp án “Ông ấy cũng nói con có bệnh ư?” Chiến Quốc Việt bất bình nói.

Chiến Hàn Quân ngước mắt, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp rắn rỏi của con trai mình, trên mặt cậu bé sượt qua một nét lo âu nhè nhẹ.

Anh nghĩ, có lẽ do Chiến Quốc Việt quá hoàn hảo nên ông trời muốn cho cậu bé rèn luyện thêm “Chiến Quốc Việt, bác sĩ Dũng nói bệnh của con vẫn còn ở giai đoạn đầu, chỉ cần chúng ta tích cực phối hợp thì sẽ khỏi thôi.” Chiến Hàn Quân cũng không muốn nói cho Chiến Quốc Việt biết rõ chuyện tàn khốc này, nhưng sắp tới đây sẽ cần sự phối hợp trị liệu của Chiến Quốc Việt, cậu bé phải tiếp nhận sự thật này.

“Mạng người như cỏ rác.” Chiến Quốc Việt trề môi phẫn nộ nói Chiến Hàn Quân nhìn gương mặt căm phẫn bất bình của Chiến Quốc Việt, anh quả quyết, chuyện lần này rất lớn, không thể mặc cho Chiến Quốc Việt muốn làm gì thì làm được nữa.

“Bố quyết định rồi, phản kháng vô hiệu” Chiến Hàn Quân ngang ngược hoàn tất thông báo rồi đứng dậy rời đi Chiến Quốc Việt lại trở nên rầu rĩ hơn, Với Chiến Quốc Việt mà nói cuối tuần này của cậu bé khá là buồn chán. Vậy nên vừa đến thứ hai, Chiến Quốc Việt hiếm khi thể hiện niềm đam mê được đến lớp.

Đây là một hiện tượng vô cùng tốt, nhưng Chiến Hàn Quân lại không biết nên vui hay nên buồn. Một Chiến Quốc Việt ham học và một Chiến Quốc Việt không thích học làm anh liên tưởng tới hai loại nhân cách của chứng tâm thần phân liệt. Nếu không thì anh không tìm ra giải thích thứ ba nào nữa.

Đưa Chiến Quốc Việt đến nhà trẻ xong, Chiến Hàn Quân đến công ty. Sau khi trải qua một cuối tuần chấn động, suýt thì làm anh quên mất anh vừa phê duyệt cho một trợ lí mới Vậy nên khi nhìn thấy Lạc Thanh Du ở văn phòng, nhất thời anh không phản xa kịp, sắc mặt khó coi mà nhìn cô.

“Chào buổi sáng, tống giám đốc!” Lạc Thanh Du mặc áo sơ mi trắng ngắn tay chuẩn văn.

phòng, váy chữ A màu đỏ ôm lấy hông, chân mang một đôi cao gót màu đỏ, buộc một chùm tóc cao, trông trưởng thành chín chắn, nở một nụ cười công nghiệp hợp tình hợp lí với anh.

Chiến Hàn Quân im lặng bước vào, lúc ngồi lên ghế, Lạc Thanh Du đã nhanh chóng đưa kế hoạch làm việc một ngày cho anh.

Chiến Hàn Quân lướt nhìn sắp xếp lịch trình trong ngày, kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, gia đình và công ty một cách rất hợp lí.

“Không tồi” Anh nghiêm mặt khen cô.

Không biết làm sao lại nghĩ tới con trai Chiến Quốc Việt quý báu của mình bị tâm thần phân liệt sau khi gặp Lạc Thanh Du, Chiến Hàn Quân nhìn biểu hiện hoàn hảo của Lạc Thanh Du mà không hề thấy vừa mắt một chút nào, luôn nghĩ cách làm khó dễ cô.

“Pha giúp tôi một li cà phê, ba đẳng, bảy ngọt” Anh ra lệnh một cách không có thiện cảm.

Lạc Thanh Du nhìn Chiến Hàn Quân đang âm Í lửa giận, cô bèn cẩn thận hơn bình thường mà đi xử lí việc. Mặc cho cô đã cẩn thận đến mức suýt thì cân đo tỉ lệ ba bảy của cà phê và đường bằng công thức vật lý nhưng đến khi cô đưa ly cà phê ngập tràn thành ý đến trước mặt Chiến Hàn Quân, Chiến Hàn Quán hớp nhẹ một miếng rồi vấn tiếp tục nổi đoá “Đoảng quá” Chiến Hàn Quân cau mày, ngước mắt nhìn người phụ nữ đang không biết phải làm Sao.

Lạc Thanh Du nhấc ly cà phê lên: “Để tôi cho.

thêm đường” Chỉ là sau lần thứ hai Chiến Hàn Quân thử cà phê, anh vẫn cau mày nhăn mặt, tìm lỗi sai: “Ngọt quá Lạc Thanh Du nhìn Chiến Hàn Quần, lửa giận trong mắt đã bốc lên phừng phực nhưng trên mặt cô vẫn được xem là cung kính: “Tổng giám đốc, lúc nấy tôi không có cho thêm đường”

Vẻ mặt Chiến Hàn Quân lúc này, một lời khó nói “Cô đùa với tôi đấy à?” Gương mặt đẹp trai như vỡ vụn, mỗi một mảnh vỡ đều mang theo sự tức giận.