Chiến Hàn Quân đẩy xe lăn, đi ra khỏi nhà kính. Nghiêm Linh Trang vội vã đeo khẩu trang lên. Chiến Quốc Việt nhìn thoáng qua vẻ trong đáy mắt cô, cậu hơi ngạc nhiên.
“Bố” Lạc Thanh Tùng và Lạc Thanh An chạy vèo tới, thấy bố mình không đi lại được, mắt hai người đỏ lên, nước mắt tuôn như mưa.
Nghiêm Linh Trang lập tức an ủi hai đứa trẻ: “Đừng buồn, chẳng bao lâu nữa chân bố mấy đứa sẽ khỏi thôi”
Chiến Hàn Quân nhìn Nghiêm Linh Trang chăm chăm, không biết lúc này anh suy nghĩ gì, ma xui quỷ khiến lại nói ra sự thật: “Sẽ không khỏi được. Bác sĩ bảo hai chân của bố sẽ như thế này cả đời”
Nghiêm Linh Trang lại nói: “Sẽ có kỳ tích Xảy ra”
“Không có kỳ tích nào đâu” Chiến Hàn Quân ngang bướng nói Nghiêm Linh Trang giật mình, người đàn ông này đang đối đầu với cô, tại sao lại muốn trêu cho bọn trẻ khóc?
“Cho dù không khỏi cũng chẳng sao. Bố các cháu dùng đầu óc để bắt nạt người ta, không phải dùng chân để bắt nạt” Cô cười híp mắt.
Chiến Hàn Quân đen mặt lại. Sắc mặt của bọn nhỏ thì càng khó coi hơn.
“Được rồi, được rồi. Cho dù cả đời này bố các cháu ngồi xe lăn cũng không sao. Cô sẽ chăm sóc anh ấy cả đời” Cô nói.
Vẻ mặt nghiêm nghị của Chiến Hàn Quân hơi dãn ra. Lạc Thanh An thì trừng cô như có mối thù lớn.
“Con người kỳ lạ này tới từ đâu vậy?” Lạc Thanh Tùng chép miệng hỏi.
Nghiêm Linh Trang: “…”
Chiến Hàn Quân nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc: “Quên mất, cô họ gì?”
Nghiêm Linh Trang: “..
Anh Hàn Quân vốn không nhận ra cô?
“Dù sao bọn nhỏ cũng phải biết để xưng hô với cô” Chiến Hàn Quân nói.
Nghiêm Linh Trang đột nhiên cảm thấy buồn, cô nói với vẻ rầu rĩ: “Tùy thích”
“Cô Tùy Thích, cô cứ tự nhiên đi. Cháu phải đi làm việc” Lạc Thanh Tùng chạy như bay lên lầu.
Lạc Thanh An cũng phất phất tay với Nghiêm Linh Trang: “Cô Tùy Thích, tạm biệt”
Nghiêm Linh Trang bị hai đứa trẻ chế nhạo không còn mặt mũi. Cô hoảng sợ nhìn qua Chiến Quốc Việt. Ngay cả bảo bối như thiên sứ cũng không thân thiện với cô.
Nghiêm Linh Trang cũng không nghĩ boy ác miệng, vừa lạnh lùng vừa đẹp trai Chiến Quốc Việt này lại bố thí sự nhân từ cho cô.
“Đi thong thả, cô Tùy Thích không tiễn cháu” Chiến Quốc Việt vẫn không nói gì, cô lại mặt ủ mày chau tự giễu.
Đôi mắt cậu ánh lên nụ cười, sau đó quay người đi lên lầu.
Nghiêm Linh Trang trợn mắt há mồm, Chiến Quốc Việt cười với cô.
“Đứa nhỏ này cười thật đẹp trai” Cô nói Ánh mắt Nghiêm Linh Trang nhìn theo bọn nhỏ cho tới tận khi chúng tiến vào phòng sách, cửa phòng cùng đã được đóng lại, nhưng cô vẫn không nỡ nhìn đi chỗ khác.
Chiến Hàn Quân nhìn thấy sự áy náy trong mắt Nghiêm Linh Trang, anh đột nhiên hỏi: “Cô có biết dạy phụ đạo không?”
Cô gật đầu: “Đương nhiên là tôi biết. Khi còn bé tôi cũng là một người học rất giỏi”
Chiến Hàn Quân liếc nhìn cô: “Bây giờ thì sao?”
Nghiêm Linh Trang giật mình: “Có ý gì?”
Thấy trong đôi mắt ưng của Chiến Hàn Quân lộ ra sự khinh thường, cô lập tức thấy nhục nhã: “Tổng giám đốc, lúc nhỏ trẻ con đã thông minh, đương nhiên khi đứa trẻ đó trưởng thành sẽ thông minh hơn rồi”
“Chưa chắc.” Anh nói với giọng lạnh như băng “Cô đọc Thương Trọng Vĩnh chưa?
Nghiêm Linh Trang lắc đầu như lắc trống bỏi. Sâu trong mắt Chiến Hàn Quân ánh lên ý cười. Cô rên lên một tiếng, đúng là miệng chó không nhả được ra ngà voi. Nghiêm Linh Trang đã đoán trước được rồi.
“Được rồi. Nếu cô đã tự xưng là người học giỏi thì hãy lên phụ đạo cho ba con quỷ nhỏ trên kia đi. Tôi giao việc này cho cô” Chiến Hàn Quân điều khiển xe lăn di chuyển về phía phòng ngủ.