Sau khi hoàn tất các thủ tục xuất viện, Quan Minh Vũ gặp khó khăn.
Các chỉ số cơ thể của tổng giám đốc chỉ mới ổn định lại, bác sĩ nói rằng có khả năng sẽ biến động lại. Sau khi tổng giám đốc trở về biệt thự Ngọc Bích, không nói trước được cơ thể sẽ không nảy sinh những vấn đề khác.
Để đảm bảo không có bất kỳ sai sót nào, Quan Minh Vũ đã nói chuyện với viện trưởng.
Cuối cùng quyết định đưa toàn bộ đội ngũ y tế trọng yếu đến biệt thự Ngọc Bích.
Từ trang thiết bị đến y bác sĩ tổng cộng hai mươi người đứng ở cửa phòng bệnh Quan Minh Vũ đến xin ý kiến của tổng giám đốc, Chiến Hàn Quân nhìn vào đôi mắt gấu trúc của anh ta: “Cậu muốn dời cả bệnh viện về biệt thự Ngọc Bích à?”
Quan Minh Vũ biết rõ tổng giám đốc sẽ không đồng ý chuyện này.
Nhưng anh ta vẫn kiên trì khuyên nhủ tổng giám đốc: “Tổng giám đốc, em biết anh không muốn chiếm của công thành của riêng, nhưng sức khỏe của anh chưa ổn định. Nếu anh không thích quá nhiều người thì em có thể giảm bớt lại, anh thấy sao?”
Chiến Hàn Quân trầm mặc không nói gì.
Quan Minh Vũ cho rằng anh đang suy xét, lập tức nói.
“Chỉ để lại bác sĩ, thế nào?”
Quan Minh Vũ cho rẵng bác sĩ có thể theo dõi bệnh tình cũng như xử lý những tình huống tốt nhất, đây là người mà tổng giám đốc cần nhất.
Chiến Hàn Quân nhìn Quan Minh Vũ bằng ánh mắt lạnh lẽo, khuôn mặt cũng lạnh như băng Quan Minh Vũ ngẩng người, vẻ mặt này của tổng giám đốc rõ ràng là không hài lòng với đề nghị của anh ta: “Vậy chúng ta không, cần bác sĩ, chỉ cần người phục hồi chức năng?”
Được rồi, tình trạng của tổng giám đốc đã ổn định, chỉ cần uống thuốc là ổn. Tiếp theo chắc sẽ cần phục hồi chức năng.
Gương mặt của Chiến Hàn Quân bắt đầu thả lỏng.
Quan Minh Vũ cảm thấy căn phòng ấm áp này bỗng trở nên lạnh một chút, khoanh tay run rẩy: “Không cần người phục hồi chức năng, vậy thì người điều phối dinh dưỡng?”
Ánh mắt sắc bén của Chiến Hàn Quân như muốn giết người.
Quan Minh Vũ nhìn đám người ở ngoài cửa bằng ánh mắt nghi hoặc, tổng giám đốc không muốn bác sĩ, không muốn người phục hồi chức năng, cũng không muốn người điều phối dinh dưỡng, vậy cuối cùng là muốn cái gì?
Ánh mắt Quan Minh Vũ dừng lại trên một người xinh đẹp, trong nháy mắt anh ta ngộ ra: “Tổng giám đốc, một điều dưỡng thì sao?”
Sự lạnh giá trong đôi mắt của Chiến Hàn Quân dần biến mất, lúc này Quan Minh Vũ mới thở phào một cái.
Cuối cùng cũng nói đúng mong muốn của anh.
Quan Minh Vũ lau mồ hôi lạnh trên trán, đi ra khỏi phòng bệnh, nói quyết định của tổng giám đốc cho đội y tế.
*Tổng giám đốc chỉ muốn một người điều dưỡng, những người khác giải tán”
Tất cả mọi người trợn mắt: “Điều dưỡng?”
Nghiêm Linh Trang mặc một bộ đồ điều dưỡng màu xanh lam, trong nháy mắt trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Những người khác đều rất hâm mộ cô, bởi vì cô được vào biệt thự Ngọc Bích, truyền thuyết nói rãng đó là ngôi biệt thự cao cấp đính kim cương của giới nhà giàu Nghiêm Linh Trang kéo Quan Minh Vũ sang một bên hỏi: “Tổng giám đốc nhà cậu không có não hả? Cơ thể anh ta còn yếu như vậy, sao không cần bác sĩ, cần người phục hồi chức năng, cần người điều phối dinh dưỡng, mà lại cần một điều dưỡng không có tác dụng gì, biệt thự Ngọc Bích cũng không thiếu người giúp việc.”
Quan Minh Vũ nói: “Bởi vì tổng giám đốc rất biết suy nghĩ nên mới đưa ra quyết định này”
Nghiêm Linh Trang suy nghĩ một chút: “Không được, chuyện liên quan đến sức khỏe của anh ấy không thể để anh ấy tự muốn làm gì thì làm được. Tôi thay anh ấy quyết định, Quan Minh Vũ, dẫn đội y tế theo.”
Quan Minh Vũ ngây người: “Bà chủ, tổng giám đốc vừa nối giận với cô, cô quên rồi sao”
Nói đến việc làm trái ý của tổng giám đốc, sự can đảm của bà chủ khiến Quan Minh Vũ cũng muốn quỳ lạy.
Quan Minh Vũ đánh giá cao sự gan dạ của Nghiêm Linh Trang. Nghiêm Linh Trang nhớ lại dáng vẻ lúc tức giận của Chiến Hàn Quân, đến bây giờ cô vẫn còn sợ hãi.
Chẳng qua khả nẵng chịu áp lực của Nghiêm Linh Trang rất tốt.
“Hãy làm quen với nó.”