“Cô ta tuyệt đối không thể là Nghiêm Linh Trang?” Đột nhiên Chiến Bá Kiên điên cuồng hét lên: “Nghiêm Linh Trang đã chết từ chín năm trước rồi”
Người chấp pháp tỏ vẻ nghỉ ngờ, ánh mắt quét tới quét lui giữa Chiến Bá Kiên và Nghiêm Linh Trang.
“Hai người các cô, phải có một người nói dối chứ”
Chiến Bá Kiên chỉ vào Nghiêm Linh Trang “Là cô ta, cô ta nói láo. Cô ta không phải Nghiêm Linh Trang. Cán bộ, các cậu có thể kiểm tra hồ sơ của cô ta”
Nhân viên chấp pháp lôi điện thoại ra, đang định tìm kiếm trợ giúp từ những ban ngành liên quan thì Nghiêm Linh Trang lại đột nhiên cản bọn họ lại.
Nghiêm Linh Trang đi tới trước mặt luật sư Thôi bên cạnh Chiến Bá Kiên, giật lấy tập tài liệu trong suốt trên tay ông ta, lấy lại giấy chứng nhận đăng ký kết hôn trong đó rồi đưa đến trước mặt chấp pháp viên.
“Cần gì phải phiền như thế. Các anh nhìn ngày tháng trên giấy đăng ký kết hôn của tôi và chồng tôi là biết tôi có phải con dâu nhà họ Chiến hay không mà”
Sau đó, chấp pháp viên mở trang đầu của giấy chứng nhận đăng ký kết hôn ra, nhìn cô gái đang cười một cách điềm nhiên trên đó, tràn ngập tình yêu, vô cùng âu yếm với Chiến Hàn Quân, giống y hệt cô gái trước mặt bọn họ.
Tên trên giấy chứng nhận đăng ký kết hôn rõ rành rành là tên của Nghiêm Linh Trang, còn ngày tháng kết hôn chính là một ngày hai năm trước.
Chấp pháp viên trả lại giấy chứng nhận đăng ký kết hôn cho Nghiêm Linh Trang, nói: “Xin lỗi cô Nghiêm, là chúng tôi đã nhầm lẫn”
Sau đó bọn họ nói với Chiến Bá Kiên bằng vẻ rất cạn lời: “Thưa ông, xin lỗi, chúng tôi không thể thụ lý vụ này. Xin phép”
Chiến Bá Kiên không cam lòng, ngăn chấp pháp viên lại, nài nỉ: “Các anh tin tôi, cô ta tuyệt đối không phải Nghiêm Linh Trang”
Chấp pháp viên nói: “Nếu ông nghi ngờ cô ấy giả mạo con dâu ông thì có thể báo án lại, chỉ khi chắc chắn cô ấy không phải con dâu ông thì chúng tôi mới có thể thụ lý vụ án Quan Minh Vũ nhốt con trai ông phi pháp”
Sắc mặt Chiến Bá Kiên u ám, sự nghiêm minh công chính của pháp luật đã tạt cho sự nóng lòng mong việc thành của ông ta một gáo nước lạnh.
Chấp pháp viên xoay người rời đi Chiến Bá Kiên phẫn uất trợn mắt lên nhìn Nghiêm Linh Trang: “Lạc Thanh Du, cô lại dám giả mạo Nghiêm Linh Trang?”
Nghiêm Linh Trang vén mạng che mặt màu đen lên, Chiến Bá Kiên nhìn thấy gương mặt đã biến mất khỏi trí nhớ ông ta từ lâu, nhất thời ngây ra như gà gỗ.
Một lúc lâu sau ông ta mới hoàn hồn lại, nhưng nỗi sợ hãi vẫn chưa biến mất. Ông ta nói: “Nghiêm Linh Trang?”
Nghiêm Linh Trang cười rạng rõ nói: “Bố, có vẻ trạng thái tinh thần bố không được tốt lắm, có cần bảo bác sĩ khoa thần kinh ở đây khám cho bố một chút không?”
Chiến Bá Kiên giận đến phát điên: “Tôi không cần biết cô là ai, cô giả mạo Nghiêm Linh Trang, tôi sẽ liên hiệp với nhà họ Nghiêm tố cáo cô. Để tôi xem cô có thể hống hách được mấy ngày”
Nghiêm Linh Trang nói: “Bố dựa vào cái gì mà cho rằng nhà họ Nghiêm sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của bố?”
Chiến Bá Kiên đột nhiên nhớ đến gì đó bèn gào thét lên với y tá ở bên cạnh: “Đi, đẩy ông cụ Nghiêm đến đây. Ông ta nhất định sẽ nhận ra con gái cưng của mình”
Chiến Bá Kiên năm lần bảy lượt gây phiền phức cho viện trưởng, nhân viên trong bệnh viện vô cùng phản cảm với ông ta, căn bản không có y tá nào bằng lòng nghe theo chỉ thị của ông ta.
“Mấy người điếc hết rồi à?” Chiến Bá Kiên thẹn quá hóa giận, hét lên: “Mấy người không sợ sau khi con trai tôi tỉnh lại sẽ trừng phạt đám y tá lười biếng lắm thủ đoạn như mấy người sao?”
Lúc này Quan Minh Vũ đi tới, nhìn Nghiêm Linh Trang với ánh mắt xin chỉ thị.
Nghiêm Linh Trang khẽ gật đầu.
Quan Minh Vũ bèn nói với các y tá: “Đi đi, mời ông cụ Nghiêm ra đây”
Rất nhanh sau đó, ông cụ Nghiêm đã ngồi xe lăn ra.
Trạng thái tinh thần của ông ta tốt hơn hai năm trước rất nhiều, có lẽ là Lạc Thanh Du bị hủy dung nhan đã khích lệ ông cụ, tâm trí của ông cụ Nghiêm trở nên kiên cường hơn, mới có thể dần dần thoát khỏi tình trạng tê liệt toàn thân, dần dần làm được một số việc trong khả năng cho phép.