Quan Minh Vũ tiễn mẹ Chiến Hàn Quân xong thì quay lại văn phòng tổng giám đốc.
Anh ta nhìn thấy Chiến Hàn Quân dựa lưng vào sô pha, lông mày nhíu lại, trong đôi mắt sắc bén lộ ra lửa giận.
” Tổng giám đốc…” Quan Minh Vũ bước lên trước, muốn nói gì đó lại thôi.
“Nói”
Lúc này Quan Minh Vũ mới bất an báo cáo: “Trung tâm y tế bên kia truyền đến tin tức, nói hôm nay mợ chủ có chút không khỏe, đã xin về trước rồi”
Chiến Hàn Quân ngồi thẳng dậy, khuôn mặt tuấn tú hiện lên sự lo lắng: “Chuyện từ lúc nào?”
“Chuyện từ sáng sớm hôm nay” Trần Quan Minh Vũ bắt đầu đổ mồ hôi “Tại sao bây giờ mới nói?”
Quan Minh Vũ sợ hãi giải thích: “Tổng giám đốc, sáng nay anh có cuộc họp khẩn cấp. Em không dám quấy rầy”
Chiến Hàn Quân gắt gỏng ngắt lời anh ta: “Nhớ rõ, từ nay luôn đặt chuyện của mợ chủ lên đầu”
“Vâng” Quan Minh Vũ đáp.
Chiến Hàn Quân lập tức cầm điện thoại mới nhất lên bàn làm việc, lướt mở bàn phím, bấm số điện thoại đã năm rõ như lòng bàn tay.
Chuông điện thoại vang lên, bài hát Hoa Bỉ Ngạn dưới sự phụ họa của tiếng chuông đột nhiên reo lên.
Đã nghe quen giọng hát uyển chuyển kỳ ảo của Nghiêm Linh Trang, đột nhiên nghe Lạc Thanh Du hát bài hát này, cô thấp giọng hát khẽ như hát như khóc, kích động trái tim anh trở nên thoáng căng thẳng.
Tiếng chuông dài kết thúc, Lạc Thanh Du cũng không nghe điện thoại của anh.
Chiến Hàn Quân gọi qua một lần nữa, vẫn là bài Hoa Bỉ Ngạn quen thuộc.
Chiến Hàn Quân lảo đảo đứng dậy, giọng nói trước nay vẫn trầm ổn bình tĩnh giờ lại có chút run rẩy: “Quan Minh Vũ, chuẩn bị xe”
Quan Minh Vũ không dám chậm trễ, quay người lao như điên đi chuẩn bị.
Chiến Hàn Quân vất vả lắm mới đứng vững được cơ thể xiêu vẹo, sau đó anh vội vàng đi thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc xuống tầng.
Quan Minh Vũ dừng chiếc Rolls- Royce trước mặt anh, Chiến Hàn Quân nhanh chóng chui vào xe, vội vã chỉ thị: “Vườn hoa Nhật Lịch”
Quan Minh Vũ nâng tốc độ xe lên số cao nhất!
Chiến Hàn Quân nhìn phong cảnh mơ hồ bên ngoài, trái tim đập còn nhanh hơn tốc độ xe.
Trong đầu anh bắt đầu không khống chế nổi mà nghĩ lung tung: Lạc Thanh Du cài đặt tiếng chuông điện thoại thành bài Hoa Bỉ Ngạn, chứng tỏ cô muốn nói với anh, cô chính là Nghiêm Linh Trang, Đã lâu như vậy rồi, anh vẫn luôn mong chờ cô có thể chủ động nói cho anh bí mật này.
Nhưng tại sao, khi cô dùng cách thức này nói với anh, anh lại cảm thấy có chút sợ hãi chưa từng có.
Giống như anh sắp mất đi Lạc Thanh Du vậy.
“Quan Minh Vũ, nhanh lên”
“Vâng, tổng giám đốc”
Rolls-Royce dừng trước cổng vườn hoa Nhật Lịch, không đợi xe dừng hẳn, Chiến Hàn Quân đã như mũi tên rời cung, từ trong xe phóng ra ngoài, giống như cơn lốc chạy vào trong biệt thự.
“Lạc Thanh Du!” Anh khàn giọng hô lên.
Lạc Thanh Du không đáp lại anh.
Cũng không thể đáp lại anh nữa Anh tìm từ tầng một đến tầng hai, từ tầng hai đến tâng ba, đến sân thượng của vườn hoa, mỗi một góc trong biệt thự anh đều tìm qua. Nhưng vẫn không hề tìm thấy Lạc Thanh Du, Chiến Hàn Quân đột nhiên sụp đổ quỳ xuống đất, ngửa mặt lên trời gào lên: “Lạc Thanh Du, em là đồ lừa đảo. Em đã nói sẽ vĩnh viễn không rời xa anh”
Quan Minh Vũ nhìn tổng giám đốc từ xa xa, anh ta chưa thấy anh thương tâm như vậy, tuyệt vọng như vậy bao giờ.
Cuối cùng Chiến Hàn Quân ngã xuống mặt sàn, thân hình cao to giờ lại như một em bé cuộn tròn run rẩy “Tổng giám đốc” Quan Minh Vũ vội vã chạy qua.