Chiến Anh Nguyệt: “Tình yêu là cái quỷ gì?
Cái quỷ gì?”
Lạc Thanh Du: “Thế giới này thật đẹp, và chỉ có anh là niềm tự hào của em. Em muốn tuyên bố trên thế giới rằng em đã in ký hiệu tình yêu lên anh”
Giai điệu du dương, thế nhưng được cất lên từ miệng của hai người say còn tệ hơn là khóc.
Trái tìm của Quan Minh Vũ theo giọng điệu cao thấp của hai người mà chập chùng lên xuống, anh ta thở dài trong lòng: Hai người này hát đúng là muốn lấy mạng người mà!
Cuối cùng cũng kéo được hai người phụ nữ vào phòng phúc lợi, tổng giám đốc ra lệnh cho Quan Minh Vũ và những người khác: “Ra ngoài đợi tôi!”
Quan Minh Vũ và vệ sĩ lập tức như được cứu vớt khỏi vực thắm.
Những người này trốn thoát nhanh hơn thỏ.
Chiến Anh Nguyệt ngã trên ghế sô pha, dường như hát đến mệt, giọng càng lúc càng yếu ớt: “Tình yêu là thứ quỷ gì?”
Sau đó nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Lạc Thanh Du thì đi xiêu vẹo, bình thường là người ôn nhu nhã nhặn, một khi uống say liền như ngựa xổng chuồng.
Chiến Hàn Quân ôm cô vào giường, cô lại từ trên giường đứng dậy.
Chiến Hàn Quân sợ cô ngã xuống đất nên anh lại đặt cô nằm xuống.
Nhưng cô lại kiên cường đứng lên.
Chiến Hàn Quân bất đắc dĩ, cuối cùng dứt khoát đè cô lại.
Lạc Thanh Du tức giận nhìn anh chằm chằm: “Anh muốn làm gì tôi?”
Chiến Hàn Quân nhìn vẻ mặt đỏ lên vì tức giận của cô, thật đáng yêu, liền trêu đùa cô: “Em nói xem?”
Anh vươn tay sờ mặt cô, cuối cùng ngón tay thon dài trượt xuống môi cô Lạc Thanh Du ban đầu tỏ ra phục tùng, để anh không phòng bị, sau đó đột nhiên cắn vào ngón tay anh…
“Lạc Thanh Du, thả ra, em là chó à?”
Tay lớn bóp miệng cô, Lạc Thanh Du bị ép há miệng, lại líu ríu nói: “Bà đây cản không chết anh thì sẽ không mang họ Nghiêm”
Chiến Hàn Quân hơi giật mình, cô gái này khi say còn biết họ của mình là Nghiêm?
Xem ra, trong tiềm thức cô vẫn coi mình là Nghiêm Linh Trang.
Ngón tay rỉ máu tươi, Chiến Hàn Quân bị đau liền nhíu mày.
“Em cần tôi?” Chiến Hàn Quân lạnh lùng nói.
“Ai bảo anh bắt nạt đàn ông của tôi”
Chiến Hàn Quân đen mặt: ‘Ai là đàn ông của em?”
“Chiến Anh Nguyệt!”
“Nó là nữ!”
Chiến Hàn Quân biết ngay đặt hai người phụ nữ đầu óc kỳ quặc này với nhau sẽ xảy ra chuyện mà.
Lạc Thanh Du nghiêm túc nói: “Là nữ thì sao? Tôi với cô ấy đều là kẻ thấy tình, chúng tôi cùng chung chí hướng, chúng tôi còn định ra nước ngoài lấy giấy kết hôn, làm một đôi tình lữ”
Chiến Hàn Quân liếc mặt nhìn Chiến Anh Nguyệt trên ghế sô pha, anh liền tin lời này của Lạc Thanh Du là thật.
Xem ra người cần bác sĩ tâm lý không chỉ có Lạc Thanh Du, còn cả đứa em gái hào phóng kia của anh nữa.
“Em và Anh Nguyệt không thể kết hôn”
Chiến Hàn Quân nâng cảm Lạc Thanh Du lên, ép cô nhìn thắng vào anh, ý đồ tẩy não cho cô.
“Hai người phụ nữ kết hôn, ai kiếm tiền, ai sinh con?”
“Chúng tôi không cần kiếm tiền, cũng không cần sinh con.”
“Vậy hai người ăn cái gì dùng cái gì?”
“Anh Quân sẽ nuôi chúng tôi.”
Chiến Hàn Quân: Anh dựa vào cái gì mà nuôi hai kẻ cùng phản bội mình chứ?
Chưa ném xuống biển cho cá ăn là nhân từ rồi Không biết vì sao, Lạc Thanh Du bỗng nhiên cười một tiếng: “Đến lúc đó, tôi làm công, cô ấy làm thụ, hai vợ chồng cũng làm việc nhà.”
Chiến Hàn Quân tức đến mức chỉ muốn ném cô gái này vào nhà tắm giội nước cho tỉnh Anh nghĩ thế nào thì làm thế đó.
Có điều khi cởi quần áo của cô mới phát hiện cô bị dị ứng?