Chiến Hàn Quân nói: “Tôi phải giữ dáng, nếu không cô vợ nhỏ của tôi sẽ ghét bỏ tôi” Lạc Thanh Du thấy sống mũi cay cay, chỉ sợ anh mới là người sẽ ghét bỏ cô.
“Vợ của anh không phải người trông mặt mà bắt hình dong chứ” Lạc Thanh Du tự biện họp cho mình.
Chiến Hàn Quân trả lời, lý lẽ hùng hồn: “Cô ấy chê tôi già” Lạc Thanh Du không phản bác được.
Lạc Thanh Du đỡ anh xuống giường, tay anh đặt lên vai cô, trọng lượng cả người đều đè lên người cô.
Lạc Thanh Du cảm thấy rất hao sức: “Tổng giám đốc, anh muốn đi bao lâu?”
“Nửa tiếng” *Tôi cảm thấy vợ anh sẽ không ghét bỏ anh vì già, cô ấy hẳn là phải ghét bỏ hành vi của anh” Lạc Thanh Du bất ngờ nói.
Khóe môi của Chiến Hàn Quân liền run lên.
Đi một vòng, Lạc Thanh Du mệt đến sắp ngất.
“Thể lực của em yếu quá”’ Chiến Hàn Quân nói lời chê bai.
Lạc Thanh Du nói: “Anh cũng phải nặng gấp đôi tôi, anh đè lên tôi nên tôi mới không đi được ấy!” Chiến Hàn Quân lại nói: “Nhưng tôi là bệnh nhân, em hẳn nên xem lại bản thân, có phải do ngày thường quá lười vận động không!”
“Anh thì tính là bệnh nhân cái gì? Anh là ỷ thân phận con ông cháu cha, chiếm phòng bệnh tốt ở đây, bắt nạt một người mới không có chỗ dựa, anh đúng là tên giàu mà không có nhân đức!”
Chiến Hàn Quân ôm lấy bả vai của cô càng thêm chặt, anh rất thích cô vợ nhỏ này của mình, dù cho bị thương nặng cũng không đổi tính tình lạc quan, kiên cường “Em không có chỗ dựa à?” Anh kinh ngạc nhìn cô.
Coi anh là bình hoa trang trí à?
*Em không có chỗ dựa, vậy tôi cho em dựa vào” Chiến Hàn Quân nói.
Lạc Thanh Du bĩu môi: “Tôi chả thèm. Nơi này cũng cần phải quan tâm bệnh nhân, bọn họ không giống mấy tên con ông cháu cha vô tâm, tôi thấy may mắn vì được chung đụng với họ”
Chiến Hàn Quân nhăn mày nói: “Tôi không phải con ông cháu cha” Lạc Thanh Du nhìn sắc mặt dân u ám của anh, nói: “Mắng anh là con ông cháu cha nên tức giận rồi?” Chiến Hàn Quân nhìn cô, nói: “Em vui là được.”
Lạc Thanh Du kinh ngạc không thôi, cái tên này trước kia không phải là một ke ương ngạnh và cứng đầu sao?
Chiến Hàn Quân cười: “Dáng vẻ em mắng tôi trông rất giống cô vợ nhỏ nhà tôi.” Lạc Thanh Du bỗng nhiên trở nên rầu rĩ: “Anh nhớ cô vợ nhỏ của anh sao?”
Chiến Hàn Quân gật đầu, rồi buồn bực nhìn Lạc Thanh Du: “Nhưng cô ấy lại chẳng thèm nhớ tôi.” Lạc Thanh Du như nghẹn ở cổ, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Sao anh biết cô ấy không nhớ anh?” Chiến Hàn Quân cười khổ: “Vì cô ấy không. đừng chơi dơ nữa
muốn trở về bên cạnh tôi” Lạc Thanh Du nói: “Có lẽ vì anh không đủ yêu cô ấy, khiến cho cô ấy không cảm nhận được cảm giác an toàn.” “Vậy em có thể dạy tôi, tôi nên làm thế nào mới khiến cho cô ấy có cảm giác an toàn?” Lạc Thanh Du sờ một tay lên mặt mình, ánh mắt trở nên ảm đạm.
“Tôi cũng không biết.”
Chiến Hàn Quân cảm nhận được tinh thần cô sa sút, nói lái sang chuyện khác: “Tôi mệt rồi, đỡ tôi lên giường nghỉ ngơi đi” Lạc Thanh Du dìu anh quay lại giường.
Không bao lâu sao, y tá đưa thuốc tới Toàn bộ thuốc đều không có nhãn hiệu, điều này khiến cho một người tỉ mỉ như Lạc Thanh Du cảm thấy không đúng.
*Tổng giám đốc, những loại thuốc này không có tên thuốc và liều lượng tiêu chuẩn, tôi phải đi hỏi xem có phải bác sĩ kê sai hay không” Chiến Hàn Quân nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, trong mắt hiện lên ý cười dịu dàng.
“Không cần!”