“Chiến Anh Nguyệt!” Anh đuổi theo.
Chiến Anh Nguyệt không chạy bằng anh, đành phải dừng lại đối mặt với anh.
“Anh… anh trai!”
Nếu như anh trai biết chị dâu vì bảo vệ cô mới nhảy xuống lầu, anh trai sẽ giết chết cô.
Dù sao anh trai cũng cưng chiều chị dâu như vậy.
“Còn biết anh là anh của em đấy à? Sao nhìn thấy anh lại còn chạy?” Chiến Hàn Quân cảm thấy hai anh em bọn họ cần phải nói chuyện rõ ràng.
Không thể để cho Chiến Anh Nguyệt tiếp tục hiểu lầm anh!
“Anh, xin lỗi, là do em không bảo vệ chị dâu cho tốt!” Nước mắt của Chiến Anh Nguyệt bắt đầu lăn xuống, thái độ thành khẩn trước nay chưa từng có.
Cổ họng Chiến Hàn Quân như bị nghẹn lại, Lạc Thanh Du bị hủy dung, xem ra là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi ‘Vốn anh vẫn còn một tia hi vọng, hi vọng cô tránh đi nơi khác chỉ vì muốn che giấu thân phận của mình. truyện kiếm hiệp hay
Giống như lúc trước muốn trốn anh vậy.
“Anh muốn gặp cô ấy” Chiến Hàn Quân khàn giọng nói.
Chiến Anh Nguyệt lắc đầu kịch liệt.
“Anh Nguyệt.” Giọng Chiến Hàn Quân như tiếng gầm trầm thấp của sư tử: “Anh có quyền biết tất cả mọi chuyện của vợ mình”
“Anh, anh cho chị dâu một chút thời gian đi, có được không?” Chiến Anh Nguyệt dùng đôi mắt ngập nước cầu xin nói.
“Từ sau khi chị dâu bị hủy dung, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cực kỳ, cực kỳ khổ sở.
Thậm chí, chỉ ước gì cả ngày mình ở trong nhà, không muốn dùng gương mặt kia ra ngoài gặp ai.”
“Người mà chị dâu không muốn gặp mặt lúc này nhất chính là anh”
Hốc mắt Chiến Hàn Quân hẳn lên tơ máu.
Cô càng yếu ớt như vậy, anh càng không buông cô được.
Chiến Hàn Quân lấy từ trong túi ra một lọ chất lỏng, đưa cho Chiến Anh Nguyệt: “Bỏ vào trong cốc nước của cô ấy, sau khi cô ấy ngủ thì nói với anh”
Chiến Anh Nguyệt không muốn nhận.
*Chiến Anh Nguyệt! Chiến Hàn Quân giận dữ gầm lên.
Chiến Anh Nguyệt lập tức ngoan ngoãn cầm lấy.
Sau khi chạy bộ buổi sáng xong, Chiến Anh Nguyệt mang theo tâm trạng thấp thỏm bất an trở lại phòng thuê.
Lạc Thanh Du đang ngồi đọc sách.
Chiến Anh Nguyệt rót cho Lạc Thanh Du một cốc nước ấm, lén lút bỏ thuốc mà anh trai đưa vào trong cốc.
Sau đó bưng đến cho Lạc Thanh Du: “Chị Linh Trang, uống nước đi”
“Cảm ơn!”
Lạc Thanh Du không nghỉ ngờ gì, cầm lấy uống một hơi hết nửa cốc Lạc Thanh Du lật được hai trang sách thì ngáp không ngừng, sau đó trèo lên giường ngủ thiếp đi Chiến Anh Nguyệt nhanh chóng đến phòng bên cạnh báo cho Chiến Hàn Quân.
Cửa mở, Chiến Hàn Quân liền hỏi: “Cô ấy ngủ rồi?”
Chiến Anh Nguyệt gật đầu, anh trai ép cô bán đứng chị dâu khiến cô có chút ấm ức.
Chiến Hàn Quân không có tâm trạng để ý tới cảm xúc của cô, vội vàng sải bước đến phòng bên cạnh.
Đẩy cửa ra, nhìn thấy trong căn phòng chật chội, có kê một chiếc giường nhỏ mét năm.
Trên giường, Lạc Thanh Du đang hướng mặt vào bên trong nằm.
Chiến Hàn Quân khôi phục lại tâm tình, chậm rãi bước tới Ngồi ở trên giường, một tay nhẹ nhàng kéo mặt cô quay ra hướng về phía mình, khi anh nhìn thấy gương mặt khủng khiếp dọa người thì kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.
Anh như mất khống chế ôm chặt cô vào trong lòng, ngón tay vuốt ve gương mặt cô, hô hấp trở nên khó khăn, nước mắt bỗng trượt xuống.
“Vợ yêu!” Anh dán mặt mình lên mặt cô, giống như cô là một món đồ quý giá khiến anh yêu thích không muốn buông tay.
Chiến Anh Nguyệt đứng bên cạnh như hóa đá.
Từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng thấy anh trai khóc vì ai cả.