*Em đi đây” Chiến Anh Nguyệt đứng lên, dặn dò Lạc Thanh Du: “Chị dâu, có việc gì thì gọi cho em”
Lạc Thanh Du gật đầu với cô ấy.
Chiến Hàn Quân lại ngước mắt, lặng lẽ nhìn Chiến Anh Nguyệt: “Có anh ở đây rồi, không cần em lo”
Chiến Anh Nguyệt liền vẫy tay tạm biệt.
Sau khi Chiến Anh Nguyệt rời đi, Lạc Thanh Du liền hỏi: “Đúng rồi, bên tam phòng Sao rồi?”
Chiến Hàn Quân nói: “Chỉ là một đám tôm tép mà thôi.”
Lạc Thanh Du giật mình, trong đầu liền nhớ tới âm thanh khóc rống của bà ba và cả ánh mắt tuyệt vọng của người bà mẹ trẻ mất đi đứa con kia.
Không khỏi vì vận mệnh bi thảm của bọn họ mà thở dài một hơi “Haiz!”
Chiến Hàn Quân đưa tay nâng cảm cô lên, Lạc Thanh Du bị ép nhìn vào mắt anh.
*Em yên tâm, anh vĩnh viễn sẽ không để em phải chịu những phiền toái này” Lời anh nói rất nghiêm túc, giống như đang bàn chuyện quan trọng.
Lạc Thanh Du giật mình, gật đầu.
“Ừ? Cũng không biết anh nói rõ với cô như vậy là có mục đích gì.
Muốn lừa gạt lòng tin của cô à?”
“Chú ba của anh thật là hung ác với thím ba” Lạc Thanh Du u oán nói.
Cô vẫn luôn là một người trọng tình trọng nghĩa.
Chiến Hàn Quân nói: “Lúc còn trẻ, chú ba có người mình thích, nhưng mà ông của anh vì lợi ích gia tộc, chọn cho chú ấy một cô vợ của một gia đình giàu có là thím ba”
Lạc Thanh Du rất ngạc nhiên, cuối cùng cảm thán một câu: “Khó khăn cho thím ba của anh rồi, có thể kiên trì lâu như vậy”
Tay Chiến Hàn Quân khẽ run, gương mặt lặng lẽ, lời nói như có dụng ý khác: “Nếu đã lựa chọn thì không có đường lui.”
Lạc Thanh Du không đồng ý, cười cứng ngắc với anh: “Đã là thời đại nào rồi? Người ta ly hôn đầy đường, thím ba sao phải vì mấy cái hư danh mà mua dây buộc mình. Chẳng bằng rời khỏi chú ba, có khi còn tìm được tình yêu đích thực thuộc về mình”
Không ngờ, ánh mắt Chiến Hàn Quân lại trở nên tịch mịch đáng sợ.
“Đừng có treo cái chữ ly hôm ở trên miệng thế” Chiến Hàn Quân đen mặt răn dạy cô lôi đâu có nói sai?” Lạc Thanh Du kiên quyết giữ chứng kiến của mình.
“Nếu như hôn nhân đã là gông xiềng, là lồng giam, khiến cho người ta không thở nổi thì vì sao không buông nhau ra, tự mình khỏe phần của mình?”
‘Sắc mặt Chiến Hàn Quân càng trở nên u ám hơn.
“Lạc Thanh Du, ném ngay mấy suy nghĩ hoang đường của em đi. Ly hôn là biểu hiện cho việc không chín chắn.”
Lạc Thanh Du bị âm giọng âm trầm của anh làm cho kinh hãi, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp nhưng trong lòng thì không phục nói: ‘À, biết rồi”
Chợt nhớ tới điều gì, Lạc Thanh Du lại ngẩng đầu kinh ngạc hỏi anh: “Ngài Quân, anh… không nguyện ý ly hôn à?”
Chiến Hàn Quân nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Người vợ mà tôi đã chọn thì sẽ đi cùng tới cuối đường, trong từ điển của tôi, không có hai chữ ly hôn, chỉ có một chữ góa”
Góa?
Sắc mặt Lạc Thanh Du trắng bệch, cơ thể liền run lên.
“Ừ, tôi hiểu rồi”
“Vậy còn em?” Chiến Hàn Quân lại hỏi.
Trong đầu Lạc Thanh Du vẫn còn quanh quẩn bên chữ ‘góa’ mà anh nói, lúc này bị làm cho sợ muốn vỡ mật, gần như sắp khóc lên.
*Ngài Quân, tôi… sẽ không ly hôn, với lại tôi chết cũng phải cùng chết chung một chỗ với ngài Quân” Lời này của Lạc Thanh Du mang theo vẻ khiêu khích không sợ chết.
Thế nhưng mà Chiến Hàn Quân sao biết được tâm tư thực trong lòng cô, lúc này lông mày cũng giãn ra: “Tốt lắm.”
Lạc Thanh Du: “…’ Cô muốn “sớm chết chung một chỗ” với Chiến Hàn Quân, như vậy cũng tốt?