“Ăn tối chưa?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Lạc Thanh Du läc đầu, thật ra cô đói đến ngực dán vào lưng, vì tối nay có thể cùng ăn tối với anh, cho nên cô cố gắng về nhà sớm một chút.
Không ngờ khi về lại thấy cảnh tượng đau tim thế này.
“Tôi đi làm bữa tối” Lạc Thanh Du nhảy xuống khỏi giường, nhanh như chớp chạy ra ngoài, Góc chăn không cẩn thận bị rơi xuống, Chiến Hàn Quân cúi đầu kéo nó lên, lại trải gọn chăn mền cho cô, trong lúc chỉnh lại gối lỡ đãng sờ đến… mặt gối đã ướt nhẹp vì nước mắt kia.
Chiến Hàn Quân giật mình sững sờ thật lâu.
Cô gái này khóc rồi?
Trái tìm lạnh lùng như bị phá băng, sau đó là tự trách tràn đầy.
Cách thử này, đối cô có chút quá tàn nhẫn.
Chiến Hàn Quân vội vàng bước xuống lầu, đứng ở ngoài phòng bếp, ánh mắt khóa chặt vào gương mặt xinh đẹp kia, ánh sáng chiếu vào khiến làn da trắng sữa có chút u ám.
Càng làm nổi bật lên đôi mắt đỏ kia.
Trong lòng Chiến Hàn Quân không hiểu sao nhói đau.
Anh đi qua, ôm lấy cô từ phía sau, gác cảm lên gáy của cô, dịu dàng vuốt ve.
“Khóc à?”
Lạc Thanh Du khế run lên, rất xấu hổ.
*Sau này, sẽ không xảy ra loại chuyện như thế nữa” Chiến Hàn Quân nói Lạc Thanh Du tức giận: “Ngài Quân thích những cô gái khác thì cứ cùng bọn họ đi hẹn hò đi, nhưng mà đừng mang họ về nhà là được”
Chiến Hàn Quân lại cười nói: “Ghen rồi đấy àm “Tôi chỉ muốn bảo vệ sức khỏe của mình thôi, chẳng lẽ anh không biết vận động nhiều không có ích đối với thể xác và tinh thần à?”
Chiến Hàn Quân nhanh chóng quay cô lại về phía mình, nhìn nước mắt còn chưa khô trong mắt cô: “Cô ấy là chuyên gia tư vấn tình cảm, tôi chỉ mời cô ấy tới giải quyết nghi ngờ trong lòng thôi”
Lạc Thanh Du trừng mắt, kẻ được xưng là có trái tim thành đồng vách sắt như ngài quân đây lại cần chuyên gia tư vấn tình cảm giải đáp thắc mắc trong lòng à?
Lừa ai chứ?
Sau khi giải quyết vấn đề tâm lý xong lại cùng bệnh nhân ăn chung bữa tối dưới ánh nến à?
Chiến Hàn Quân thấy rõ ràng vẻ không tin trong mắt cô, có chút thất bại nói: “Anh cũng là người, cũng biết vui sướng đau khổ”
Trong đầu Lạc Thanh Du đều là hoa tươi, nến đỏ, làm gì nghe anh giải thích: “Cậu Quân vui là được.”
Mặc dù bất đắc dĩ nhìn cô gái của mình đang hờn dỗi, nhưng Chiến Hàn Quân cũng biết tính cô bướng bỉnh, dứt khoát khai thác chiến thuật quanh co, dời đi chủ đề: “Sao hôm nay về sớm thế?”
Thường thì tham gia tiệc tùng đều tan rất muộn mới phải.
Lạc Thanh Du vẫn đang đảm chìm trong cảnh tượng vừa rồi: “Cậu Quân chê tôi về sớm quá thì mai tôi khỏi về, như vậy sẽ không quấy rầy chuyện tốt của anh rồi nhỉ?”
Chiến Hàn Quân bị cô chọc tức quá mức, đen mặt khiển trách: ‘Lạc Thanh Du, em có thể nói chuyện dễ nghe được không?”
Lạc Thanh Du đẩy anh ra, lửa giận bốc lên đỉnh đầu: “Ngài Quân, địa vị chúng ta vốn cách xa nhau. Chúng ta làm vợ chồng, tôi phải thận trọng xem sắc mặt của anh, khúm núm xin phép anh mỗi lần ra ngoài. Còn anh thì sao?”
“Anh có thể tự nhiên mời phụ nữ lạ về nhà, ăn tối dưới ánh nến với người ta? Tôi là vợ chính thức còn không thể lớn tiếng chất vấn cái hành vi không tôn trọng tôi này của anh được à?”
“Cho dù cuộc hôn nhân này không có tình cảm thật, nhưng…”
Lạc Thanh Du không nói được nữa, dường như cô tỉnh ra, cuộc hôn nhân này vốn là giả, cô có tư cách gì yêu cầu anh?
Anh vốn không yêu cô, cô ghen, cô không cam lòng thì có thể thay đổi được gì chứ?
“Xin lỗi, ngài Quân, tôi xúc động rồi” Cô bỗng nhiên cúi đầu nhận sai.
Chiến Hàn Quân ôm chặt cô vào trong lòng, lúc này hối hận không thôi “Là tôi không tốt”
Chỉ bốn chữ hời hợt, lại cất giấu hối tiếc vô cùng.
‘Sớm biết ăn tối với người phụ nữ khác sẽ khiến cô suy sụp như thế, anh tình nguyện tự mình buồn rầu, cũng sẽ không dùng phương pháp vụng về như thế khảo nghiệm cô.