Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 412




Lạc Thanh Du thoải mái nói: “Mặc dù nhà họ Chiến các người không thiếu thứ gì, nhưng món quả tuy nhỏ thì vẫn đại biểu cho tâm lý của tôi! Nếu như ở bên ngoài, tôi có thể mua tranh chữ tặng cho ông cụ”

*Em đi theo tôi”

Chiến Hàn Quân dẫn Lạc Thanh Du lên tầng ba, phòng tranh chữ của câu lạc bộ, trải rộng giấy bứt, Chiến Hàn Quân nói: ‘Bây giờ em có thể chuẩn bị quà rồi chứ?”

Lạc Thanh Du chỉ vào mặt mình, kinh ngạc nhìn anh: “Anh bảo tôi vẽ tranh chúc thọ ông cụ?”

Chiến Hàn Quân gật đầu.

Lạc Thanh Du dở khóc dở cười: “Tôi không phải họa sĩ, cũng không phải thầy đồ, sản phẩm của tôi không đáng một xu. Đưa tranh cho ông cụ không chừng sẽ bị ông dùng gậy đánh ra ngoài ấy”

Chiến Hàn Quân nói: “Có tôi ở đây, ai dám động vào em?”

Lạc Thanh Du ngồi trước bàn vẽ, chăm chú suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đề một bài thơ mừng thọ.

“Ngài Quân, cái này có thế tặng người không?”

Chiến Hàn Quân liếc mắt nhìn tranh chữ, chữ thư pháp như rồng bay phượng múa, lực nhấn vừa phải, cũng giống như tính cách quật cường của cô.

Đáy mắt anh lộ ra vẻ vui mừng: “Viết rất tốt”

Chiến Hàn Quân tìm trong giá sách một cái tranh gỗ cuộn, chăm chú giúp cô dán vào khung xong, khi nhìn lại thì vẫn thấy vẻ mặt Lạc Thanh Du nghiêm túc như cũ, đánh trấn an cô: “Em yên tâm đi, hàng năm ông cụ đều mang quà mình được nhận ra ngoài làm từ thiện, em đưa tranh chữ hay đồ cổ gì thì đều giống nhau”

Lạc Thanh Du tinh nghịch nói: “Nếu thật giả lẫn lộn như thế, vậy tôi tùy tiện nhét thứ gì vào là được rồi?”

Chiến Hàn Quân buồn cười: “Dám giở trò trước mặt ông cụ, em đúng là người đầu tiên”

Sau khi hộp quà được đóng gói xong, Chiến Hàn Quân đưa nó cho Lạc Thanh Du: “Bây giờ cùng tôi đi thăm hỏi ông cụ thôi!”

Lạc Thanh Du vẫn cảm thấy không chắc: “Sẽ không mở ra trước mặt chứ?”

“Quà của người ngoài đều có đãi ngộ này” Chiến Hàn Quân nói.

Lạc Thanh Du mới bình tĩnh lại Ông cụ đang tiếp khách ở lầu hai, các đơn vị truyền thông đã sớm đứng ở cửa ra vào lầu hai, máy quay không ngừng chớp nhóe với khách mời Lúc thang máy mở ra, ánh đèn flash chiếu đến khiến Lạc Thanh Du không mở nổi mắt, Chiến Hàn Quân thuận thế ôm cô vào trong lòng.

Mười mấy chiếc microphone lập tức đưa tới: “Cậu Quân, cậu trước giờ luôn không gần phụ nữ, xin hỏi anh và cô đây có quan hệ thế nào?”

Chiến Hàn Quân lạnh mặt nói: “Người của truyền thông các người không phải vẫn luôn nhanh nhạy nhất sao? Bây giờ lại không nhìn ra được quan hệ của chúng tôi à?”

Lạc Thanh Du thích ứng được với ánh sáng thì liều mạng trốn thoát khỏi vòng tay của Chiến Hàn Quân, khẩn trương giải thích với giới truyền thông: “Chúng ta chỉ là bạn thôi, bạn bè bình thường mà”

Chiến Hàn Quân thấp giọng nhắc nhở bên tai cô: “Đừng quên hiệp nghị giữa chúng ta”

Lạc Thanh Du nháy mắt như cải nhúng nước, cúi đầu tiu nghỉu.

Chiến Hàn Quân nằm lấy tay cô, dáng đi nhàn nhã chưa từng có, ung dung đi tới sảnh chính.

Trong hành lang.

Ông cụ đang ngồi ngay ngắn trên gỗ lim, hai bên có vệ sĩ đứng cạnh, phía trước thì là một đám họ hàng bạn bè tới chúc thọ.

Trước mặt ông bày rất nhiều hộp quà, đều được chia tách ra.

Lúc Chiến Hàn Quân và Lạc Thanh Du đi vào, phía trước còn bảy tám người đang xếp hàng chúc thọ ông cụ.

Lúc này có hai vợ chồng nhà chú ba đang quỳ trên đất, sau khi tặng quà xong lại nói mấy câu chúc mừng.

Ông cụ cười chân thành nói: “Tâm ý của các người tôi đã nhận được, các người không cần gióng trống khua chiêng chúc thọ cho tôi, tôi ấy à, chỉ muốn được nhìn thấy đám cháu ngoan của tôi thôi.

Lời vừa nói xong, bước chân của Chiến Hàn Quân lại rụt về, sắc mặt trở nên ảm đạm.