Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 338




Chỉ đơn giản gật đầu thừa nhận: “Phải, tôi thích anh ấy đấy”

Lớp băng lạnh giá trên gương mặt Chiến.

Hàn Quân nứt ra thành từng mảng, vỡ vụn thành một khối hình dữ tợn.

“Lạc Thanh Du, hình như tôi chiều cô quá, cho nên cô mới muốn gì làm nấy như thế phải không?”

Tay anh bỗng chuyển đến sau ót của cô, dùng sức siết chặt, kéo đến ức khiến tóc cô phát đau.

Lạc Thanh Du ngã ngửa ra sau. Môi của anh liền bá đạo hôn lên.

Lạc Thanh Du chỉ cảm thấy da đầu mình đau đến nhức nhối, đau đến nỗi nước mắt tuôn rơi.

Nước mắt lạnh như băng rơi xuống mu bàn tay anh, giống như một khối băng rơi xuống một ngọn lửa cháy rực.

Chiến Hàn Quân chầm chậm buông cô ra, nhìn thấy cô mang vẻ mặt oán giận trừng mắt nhìn mình, núi lửa là anh đây cũng bị khối băng làm cho nguội lạnh, lạnh thấu tận tâm can.

“Cút đi”

Anh xoay người, tức tối nói.

Lạc Thanh Du thì hốt hoảng mà chạy biến đi.

Nghe thấy tiếng đóng cửa vọng đến, đồng tử anh hiện lên nỗi tức giận rồi lại không thể kiềm được mà lại nhuốm đôi phần lo lắng.

Màn đêm như một con dã thú há cái miệng như bồn máu tươi, giống như phải nuốt chứng tất thảy sinh vật sống thì mới cam lòng bỏ qua vậy.

Trên vỉa hè có một bóng hình nho nhỏ, như bèo dạt ba chìm bảy nổi, lại cũng như lá rơi rụng bay lất phất theo gió, quạnh quế ôm lấy vai mình, dò đường mà đi.

Phía sau, có một hình bóng cao lớn, cách đấy không xa không gần đi theo cô.

Hình bóng đó vẫn theo cô đến tận khi cô đi vào Cao ốc Huy Hoàng của Bạch Thị, nhìn thấy cô an toàn vào đến bên trong cao ốc rồi, anh lại thất hồn lạc phách đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

Cao ốc Huy Hoàng, phòng nghỉ cho Tổng Giám đốc.

Bạch Hiểu Phong đứng bên cửa sổ sát đất, khoanh tay nhìn dáng vẻ đứng thẳng tắp như tre như trúc dưới lầu kia.

Đáy mắt toát ra nỗi chê cười giễu cợt: “Cậu Quân à cậu Quân, anh không biết chuyện hồng nhan chính là kẻ gây ra vô vàn tai ương hay sao?”

“Tổng Giám đốc Phong”

Lạc Thanh Du đẩy cửa bước vào.

“Anh tìm tôi à?”

Bạch Hiểu Phong quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt ửng hồng của Lạc Thanh Du, khẽ nhíu mày: “Anh ta bắt chẹt cô à?”

Lạc Thanh Du chẳng nói gì Ánh mắt Bạch Hiểu Phong lại liếc mặt pho tượng bảng băng ở dưới lầu kia, trong lòng thấy khó hiểu lắm.

“Cãi nhau với anh ta?”

Lạc Thanh Du gật đầu.

“Thế ai thắng?”

Bạch Hiểu Phong giỡn nhây mà hỏi Đừng trách anh ta nhiều chuyện, thật sự là nhìn cả hai người này đều tổn thương, anh ta mới cảm thấy tâm trạng tốt cho được.

Lạc Thanh Du bực bội trừng mắt nhìn anh ta.

Bạch Hiểu Phong cười gượng nói: “Được rồi, tôi không hỏi nữa. Trông cô có vẻ không tốt lắm, chắc là anh ta thắng rồi Lạc Thanh Du xé bỏ lớp mặt nạ ngụy trang với Chiến Hàn Quân: “Không phải tình yêu là như thế à, ai yêu nhiều hơn, thì kẻ đó thua thôi”

Bạch Hiểu Phong lại liếc mắt nhìn bóng dáng so với tượng đá còn đứng vững vàng hơn ở dưới lâu kia, một “Chiến thần” bách chiến bách thăng trên thương trường vậy mà trong tình yêu lại là kẻ thua, ngẫm lại cũng thấy chẳng biết nói sao cho phải.

Ánh mắt quay về trên người Lạc Thanh Du cũng đang thơ thẩn, cảm khái rằng vận mệnh và duyên phận ôi sao mà thần kỳ.

Anh ta theo cô đi cả quãng đường, vậy mà cô chẳng hề quay đầu lại.

Nếu mà cô quay đầu lại, đêm nay chắc anh ta cũng chẳng có cơ hội nhìn thấy mối tình xưa đẹp đế rung động lòng người thế này rồi.

“Hai người không hợp đâu: Anh ta kết luận.

Lạc Thanh Du từ tốn thong dong đi đến, Bạch Hiểu Phong bỗng dưng kéo ra một lớp.

rèm mỏng, bóng dáng của cô và anh, qua lớp.

rèm thưa thưa trùng điệp lên nhau.

“Tôi biết chứ, hai chúng tôi môn không đăng hộ không đối”

Cô khổ sở nói Bạch Hiểu Phong: Người đàn ông như Chiến Hàn Quân cưới một người phụ nữ còn cần phải môn đăng hộ đối nữa cơ à?

Bạch Hiểu Phong cười nói: “Lại là một người phụ nữ điên cuồng vì tình yêu rồi”

Nụ cười của anh ta bỗng dưng tắt ngúm: “Lạc Thanh Du, quên anh ta đi.”

“Đừng giống mẹ của tôi, vì đàn ông mà trả giá hết thảy, cuối cùng cũng bị phụ bạc, chỉ đành lấy cái chết để giải thoát”

Những lời này quả thực khắc vào đến tim Lạc Thanh Du: “Tôi sẽ cố gắng để bản thân mình quên được anh ấy”