Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 330




Chiến Hàn Quân cho rằng ông nội đã già tồi, trái tìm không còn cứng rắn như trước nữa, mà trở nên mềm mại, nhân hậu hơn.

“Nếu ông nội hối hận, cháu có thể đón họ về bất cứ lúc nào”

Ông lão xua tay: “Những đứa trẻ ở bên ngoài tâm tư rất phức tạp, nếu vì nhận lại tổ tiên mà trở về, e rằng con cháu trong nhà sẽ không được sống yên bình”

Chiến Hàn Quân mỉm cười: “Cháu sẽ chăm sóc cho các em thật tốt”

Ông cụ nói: “Cháu có lòng như vậy, ông cảm thấy rất hài lòng. Chỉ là, những đứa trẻ này học từ bố mẹ chúng, tranh đoạt danh lợi.

Cháu đối xử tốt với bọn chúng, bọn chúng có thể không biết ơn con. Hàn Lâm mặc dù không có gì nổi trội, nhưng lại là một đứa trẻ đơn thuần, cháu cứ đưa nó theo đi”

Chiến Hàn Quân nói: “Cháu biết rồi ạ”

Thứ hai, Chiến Hàn Lâm lái Ferrari đến vườn hoa Nhật Lịch.

Hôm nay, có thể nói anh ta ăn mặc vô cùng lịch sự xuất hiện, một bộ tây trang màu đỏ, khuôn mặt vốn dĩ mê người, giờ đây lại càng khiến cho trăng sao trở nên lu mờ.

Thanh Tùng, Thanh An và Quốc Việt đều đang chơi trong vườn, Chiến Hàn Lâm huýt sáo gọi bọn nhỏ: “Mấy đứa nhìn thử xem, nói chú nghe hôm nay chú hai có đẹp trai hay không?”

Mấy đứa trẻ rất biết giữ thể diện cho anh†a, đều gật đầu.

Chiến Hàn Lâm chỉ muốn chết đứng: “Chú đẹp trai hay là bố của mấy đứa đẹp trai”

Thanh Tùng: “Chú hai, bộ đồ chú đang mặc nhìn màu sắc nữ tính quá”

Thanh An nói: “Giống như một cô gái vậy”

Chiến Quốc Việt: “Giống như người ta không biết chú là gay vậy, cứ phải ăn mặc rõ ràng như vậy làm gì”

Chiến Hàn Lâm rống lên: “Giống hệt như bố mấy đứa vậy, trong mồm không nói ra được chữ nào hay ho”

Không biết Chiến Hàn Quân đã đi ra từ lúc nào: “Em đến đây làm gì?”

Chiến Hàn Lâm đắc ý cười: “Anh trai, em biết anh là người bận rộn hay quên, cho nên em đích thân đến đón anh tới nhà họ Bạch giúp em báo mối thù này”

Chiến Hàn Quân nhìn Chiến Hàn Lâm: “Cởi bộ da chó này của em ra đi, lúc nói chuyện công việc thì nghiêm túc một chút cho anh”

Chiến Hàn Lâm hét lên đầy chua xót: “Anh hai, anh đừng có mà bảo thủ như vậy! Màu này rất đẹp mà?”

Chiến Hàn Quân lại nói: “Đi thay đồ của anh đi”

Chiến Hàn Lâm gào khóc thảm thiết đáp lại: “Chiến Hàn Quân, sao anh lại cứng nhắc bảo thủ như ông già vậy?”

Khi Chiến Hàn Lâm mặc bộ đồ tây màu xám bạc đường hoàng đi ra, Chiến Hàn Quân mới hài lòng gật đầu: “Thế này nhìn rất ổn”

“Ổn chỗ nào? Nhìn giống hệt ông cụ”

Chiến Hàn Quân nói: “Đưa cháu trai cháu gái của em đến trường đi”

Chiến Hàn Lâm kinh ngạc nhận ra mình đã bị lừa: “Hả, thì ra anh bắt em ăn mặc nghiêm túc như thế này để đưa tụi nó đi học à? Còn anh thì sao?”

*Đi giúp em giành lại kịch bản”

Chiến Hàn Lâm: “..”

Chiến Hàn Lâm đưa theo ba đứa trẻ, lái xe đến trường mẫu giáo Hải Thiên. Suốt quãng đường liên tục nói không ngừng: “Bố của mấy đứa có phải đồ ngốc không vậy? Nếu như mấy đứa đã đi học ở trường mẫu giáo Hải Thiên, sao anh ấy vẫn còn muốn sống ở vùng ngoại ô đến chim cũng không chịu đẻ trứng này nhỉ?”

Thanh Tùng kéo dài giọng điệu: “Chú…hai”

“Đệt, đừng có gọi chú là chú hai, giống như chú rất giống số hai vậy”

Chiến Quốc Việt: “Tên xứng với người”

Chiến Hàn Lâm: “Sớm muộn cũng bị mấy đứa chọc tức chết Thanh Tùng nói: “Chú hai, chú đưa bọn cháu đến trường mẫu giáo rồi, sau đó chú có thể đi gặp bố cháu mà”

Chiến Hàn Lâm nhìn lại bộ quần áo của mình, đột nhiên lập tức hiểu ra ý đồ của anh trai.

“Quả nhiên bố nào con nấy mà.”