Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 269




“Anh Quân, tại sao căn phòng này lại phải trang trí khác với những căn phòng khác?” Lạc Thanh Du thắc mắc.

Nhìn tổng thể căn biệt thự đề cao sự đơn giản mà trang nhã. Riêng căn phòng này mang phong cách cổ điển mộng mơ, giống như khuê phòng của các cô gái thời xưa Chiến Hàn Quân nhướng mày nhìn vẻ mừng rỡ ngạc nhiên toát ra từ ánh mắt Lạc Thanh Du, nhếch môi vui vẻ hỏi: “Đoán xem?”

Lạc Thanh Du ngây người nhìn anh, trí nhớ quay ngược lại bảy năm trước.

Nghiêm Linh Trang đã gặp một tai nạn xe hơi nghiêm trọng, mà tin sốc nhận được sau khi sống lại là Chiến Hàn Quân sắp kết hôn.

Nhưng cô dâu vì lí do nào đó mà không xuất hiện tại hôn lễ.

Mà cô đã dở chút thủ đoạn thành công thu hút sự chú ý của anh, khiến anh đồng ý lấy cô làm vợ giữa biển người.

€ô luôn tò mò, cô dâu không xuất hiện kia rốt cuộc là ai?

Cô ấy mới là người phụ nữ Chiến Hàn Quân để trong lòng, đúng không?

“Là vì nó được thiết kế cho người con gái anh thích” Cô khó nén được sự thất vọng, giọng nói trầm xuống.

Anh gật đầu. Căn phòng này thực sự được thiết kế cho Linh Trang. Chẳng qua đã được bổ sung thêm nhiều chi tiết hợp với thời đại và sở thích của cô.

Cô thích hoa sen, vì vậy anh đã đem ánh trăng dưới hồ sen đóng thành một bức tranh và chuyển nó đến bên cạnh bức bình phong trong nhà.

Cô thích màu hồng, mặc dù màu hồng là màu khiến anh hoa mắt khi nhìn thấy, chỉ có thể bỏ qua căn phòng đầy quần áo màu hồng, tô điểm thêm vài phần.

Mà hiển nhiên anh khéo léo sửa đổi những thứ này rõ ràng là không muốn để cô nhìn ra dụng ý bên trong.

Tâm trạng Lạc Thanh Du lúc này có chút hụt hãng vì người con gái anh giấu trong lòng.

“Anh Quân, nếu anh thích cô ấy, tại sao lại không cưới cô ấy?” Lạc Thanh Du hỏi một cách khó hiểu.

Anh nhẹ giọng nói: “Ông trời chiều lòng người”

Lạc Thanh Du đột nhiên cảm thấy tiếc nuối cho mối tình của Chiến Hàn Quân trong nhiều năm đã qua.

Dù sao Chiến Hàn Quân cũng là một người đáng thương giống như cô, yêu mà không thành.

“Hóa ra mọi thứ trên đời này không phải cứ muốn là được” Lạc Thanh Du xúc động nói.

Cô cau mày, vết sẹo trên trán đột nhiên lọt vào mắt Chiến Hàn Quân.

Anh bồng nhiên đưa tay khẽ vuốt ve vết sẹo xanh tím kia, ánh mắt tràn đầy thương tiếc.

“Bạch Hoài An gây ra à?” Giọng anh vô thức lạnh đi.

Lạc Thanh Du gật đầu.

“Tại sao cô không đánh trả?” Anh hỏi Anh biết rằng từ nhỏ cô đã luyện võ, chính là để bảo vệ bản thân “Tôi quên mất” Cô yếu ớt đáp.

Lúc đó, cô đã bị sự thờ ơ và vô cảm của anh làm cho chết lặng, vì vậy không hề cảm thấy đau đớn khi nắm đấm của người khác rơi vào mình.

“Lần sau nhớ đánh trả” Anh nhẹ nhàng nói.

Lạc Thanh Du kinh ngạc nhìn anh, đột nhiên bật cười: “Anh cho là muốn gặp cô An là có thể gặp sao?”

Chiến Hàn Quân không để ý đến cô, nhưng nhẹ nhàng lấy ra một tuýp thuốc mỡ từ ngăn kéo, ngồi xuống trước mặt cô rồi cẩn thận thoa thuốc lên vết thương.

“Anh Quân, để tôi tự làm”

Lạc Thanh Du có chút sợ hãi, vươn tay định cầm lấy tuýp thuốc nhưng lại bị anh vỗ vào tay: “Đừng nhúc nhích”

Cô liền ngồi ngay ngắn trước mặt anh.

“Anh Quân, thật ra da của tôi rất khỏe, không cần dùng thuốc cũng mau lành thôi”

Lạc Thanh Du nơm nớp lo sợ nói.

“Không thể để lại sẹo. Nếu không, chụp ảnh cưới nhìn không đẹp” Anh nghiêm nghị nói.

Lạc Thanh Du đột nhiên kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhưng đúng lúc đó, đôi môi cô vô tình sượt qua mặt anh, hai người cứ thế nhìn nhau.

Lạc Thanh Du chạm vào đôi môi như nhiễm điện của mình, sợ hãi nhìn người đàn ông đang sững sờ.

Lắng lặng chờ đợi cơn tức giận phun trào từ anh “Anh Quân, tôi không cố ý” Cô nói như sắp khóc.