Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 268




Dù sao thì cô cũng không muốn dọn.

Chiến Hàn Quân nói: “Bà Hoa tuổi tác đã cao không tiện leo cầu thang.”

Lạc Thanh Du không còn cách nào khác đành chấp nhận.

Sau bữa tối, Lạc Thanh Du lên lầu dọn đồ.

Chiến Hàn Quân gọi ba bảo bối đáng yêu lại nói: “Các con thế chọn bất cứ phòng nào trên tầng hai, nhưng nhớ cách xa phòng bố một chút”

Chiến Quốc Việt đút một tay vào túi quần, lạnh nhạt gật đầu: “Con biết rồi”

Lạc Thanh Tùng có chút bối rối hỏi Chiến Quốc Việt: “Anh, tại sao bố không cho chúng ta ở phòng bên cạnh?”

Chiến Quốc Việt không quay đầu lại nói: “Bởi vì em không phải mẹ”

Lạc Thanh Tùng hiểu ra: “Ồ”

Lạc Thanh An nhăn mặt nhìn Chiến Hàn Quân: “Ai muốn ở cạnh phòng bố chứ”

Chờ Lạc Thanh Du xách đồ dùng cá nhân từ tầng bốn xuống, liền phát hiện các phòng trên tầng hai gần như đã bị ba đứa nhóc chiếm giữ Chỉ còn lại căn phòng bên cạnh phòng Chiến Hàn Quân.

Chiến Quốc Việt chiếm cả ba căn phòng xa nhất, dùng chúng làm phòng học, phòng ngủ và phòng đồ chơi.

Lạc Thanh Tùng lần lượt nhận ba gian phòng bên cạnh Chiến Quốc Việt, gồm phòng ngủ, phòng chơi đàn và phòng luyện võ.

Còn Lạc Thanh An chỉ cần có hai phòng: phòng ngủ và phòng vẽ.

Lạc Thanh Du không muốn ở cạnh Chiến Hàn Quân, vì vậy đi đến thương lượng với Chiến Quốc Việt: “Quốc Việt, mẹ đổi phòng với con, được không?”

Giọng nói mê hoặc của Chiến Hàn Quân lập tức truyền đến: “Lạc Thanh Du, đừng cậy lớn bắt nạt nhỏ.”

Lạc Thanh Du đành phải xác chậu nước rửa mặt và đồ dùng cá nhân đi về phía phòng ngủ của anh.

Lúc đi ngang qua Chiến Hàn Quân, anh đột nhiên đưa tay ra khiến cô kinh ngạc nhìn anh: “Anh Quân”

Anh cầm lấy chậu nước trong tay cô và bước đến phòng của Lạc Thanh Du.

Lạc Thanh Du bước tới, đau khổ nhìn Chiến Hàn Quân: “Anh Quân, tầng bốn để không quá lãng phí, hay là để tôi lên đó ở?”

Chiến hàn Quân nói: “Tâng bốn là dành cho thú cưng. Nếu cô muốn ở tôi cũng không ngăn cán”

“Anh Quân định nuôi loại thú cưng nào?” Lạc Thanh Du thận trọng hỏi.

Trong tất cả các loài vật nuôi, cô sợ nhất là rùa.

Chỉ cần nó không phải rùa đen, cô không ngại sống chung với những vật nuôi khác.

$o với ở cạnh ngài Quân còn tốt hơn.

“Rùa đen” Chiến Hàn Quân nhếch miệng cười đắc ý.

Lạc Thanh Du nuốt nước bọt, vội vàng bước chân vào căn phòng mới “Nuôi cái gì không nuôi, tại sao lại phải nuôi rùa chứ?” Cô lẩm bẩm.

Anh nói: “Vì nó có tuổi thọ cao”

Lạc Thanh Du hiển nhiên bị dọa sợ, ngồi ở bên giường mà đá không khí.

Khi còn nhỏ, cô từng bị con rùa Brazil do Chiến Hàn Quân nuôi dưỡng cần, con rùa một mực căn chặt tay cô không thả ra, nó đã trở thành cơn ác mộng của cô trong nhiều năm.

Tuy nhiên, bao nhiêu năm rồi không thấy anh nuôi rùa, sao tự nhiên lại có hứng thú lại vậy?

“Anh Quân, tôi sẽ ở đây” Lạc Thanh Du.

nhìn quanh phòng ngủ, trong phòng được trang trí bằng giấy dán tường màu hồng, trông rất ấm áp và thơ mộng.

*Ở đây tốt”

“Ở đâu cơ?” Anh đặt đồ vệ sinh cá nhân của cô vào phòng tăm rồi đi ra liền nghe thấy tiếng cảm thán chân thành của cô.

Lạc Thanh Du cho rằng mọi thứ ở đây đều tốt, màu sắc, những chiếc giường mới kiểu truyền thống Việt Nam, biểu tượng đơn giản, bức chạm khắc ánh trăng trong ao sen là phong cách trang trí kiếu mới nhất của Việt Nam đúng với sở thích của cô.