Chương 2175: Thất vọng
Bảo bối Thanh An cười chúm chím nhìn Chiến Quốc Việt, ba năm không gặp, Chiến Quốc Việt đã bớt đi vẻ non nớt của thiếu niên, trông cậu chững chạc, điềm đạm, mi mắt tuấn tú, nhưng lại lộ ra vẻ sự sắc sảo của một chàng trai trẻ.
Bảo bối Thanh An run rẫy đưa túi thơm trong tay cho Chiến Quốc.
Việt nói: “Cậu Quân Quốc Việt, mong cuộc sống của cậu sau này thuận buồm xuôi gió, mong cậu sau này có thế tìm được người tâm đầu ý hợp, mong cả nhác cậu an khang, mãi không có phiền não.”
Chiến Quốc Việt sau khi nhận được lời chúc phúc của bà cụ, không hề tỏa ra là người vui mừng khi được nhận lời chúc phúc, người lại xụ mặt, rất nghiêm khắc nói: “Bà cụ, không cần nói những lời nói khách sáo quá, Chiến Quốc Việt không nhận được”
Bảo bối Thanh An cười, đưa cái túi cho Chiến Quốc Việt nói: “Cho cậu: Sau đó quay lưng rời đi.
Mới đi được vài bước, bảo bối Thanh An lại nhịn không được, ngoản đầu lại tại chỗ.
Nhưng mà Chiến Quốc Việt đã đóng cửa lều trại rễ Khóe mắt của bảo bối Thanh An trong nháy mắt ướt át.
Những lời Chiến Quốc Việt dạy dỗ ấy cô khi còn nhỏ chợt lóe lên trong đầu, khi nhớ đến cảnh anh trai cưng chiều chăm sóc cô bối Thanh An liền muốn nhảy vào vòng tay cậu nói với cậu rằng cô ấy vẫn là bảo bối Thanh An của khi xưa vẫn cần tình yêu của cậu.
Nhưng mà cửa lều đã đóng, khiến cho tất cả hy vọng của bảo bối Thanh An tan thành mây khói.
Bảo bối Thanh An lê thân ảnh già nua, tập tễnh đi về phía trước.
Thanh Hòa đuổi theo, oán trách cô ấy: “Tại không từ mà biệt?”
Bảo bối Thanh An nhìn Thiên Lũng phía trước nói: “Thanh Hòa, cậu đã đi cùng tôi đoạn đường xa như thế rồi, phía trước là Hải Hoa của Thiên Lũng, tôi muốn mình được chôn ở nơi đó, thì tâm nguyện này cũng coi như là đã hoàn thành rồi. Tiếp theo sau này tôi cũng không biết tương lai của tôi ở đâu, cậu cứ đi theo tôi không có tiên đồ đâu.”
Thanh Hòa xua xua tay, dáng vẻ cà nhõng.
“Tiền đò? Tôi ấy hả, trời đất bao la, bốn bể là nhà, chu du khắp nơi, không có cái gọi là tương lai”
Bảo bối Thanh An chửi cậu: “Không biết cố gắng, cậu vẫn còn hơn một nửa thời gian để đi và cậu có thể làm được nhiều điều ý nghĩa.
Không giống như tôi, tôi không có đủ sức mạnh và năng lượng để hoàn thành những gì mình muốn”
Bảo bối Thanh An đi được một đoạn, hiển nhiên mệt hơn so với trước kia, ngồi xuống tảng đá thở hổn hển.
Thanh Hòa thấy lạ hỏi nói: “Bà cụ sức khỏe của bà…”
Bảo bối Thanh An trêи mặt hiện ra chút đau lòng: “Bốc là gặp lại anh ta, nên cảm xúc bị kϊƈɦ động, cho nên tốc độ gia tăng nhanh rt Thanh Hòa thở dài: “Tình yêu là gì, khiến cho người ta sống chết cũng muốn thấy nhau.”
Bảo bối Thanh An nhìn Thanh Hòa cười nói: u than thở cái gì, cậu chẳng lẽ chưa chảy qua nõi khổ của thất tình lục ɖu͙ƈ hay sao, Thanh Hòa, tôi thật ngược mộ cậu.”
Thanh Hòa giật mình nhìn bảo bối Thanh An, trong đáy mắt xuất hiện ta màu đen sâu thẩm.
“Bà có biết chờ đợi sự xuất hiện của cô ấy, là điều khổ sở như thế nào không?” Giọng của Thanh Hòa trở nên vô cùng đau bưồn Bảo bối Thanh An nói: “Cậu còn nhỏ, không vội cưới vợ.”
Thanh Hòa nặn ra một nụ cười khổ sở.
Cậu ấy hả, người không già, nhưng trong trái tim của cậu vô cùng căn cỗi Thanh Hòa khom người xuống nói: “Đi thôi, tôi cống bà.”
Sau cơn mưa trời lại sáng.
Nhóm người của Chiến Quốc Việt bắt đầu vội vã lên đường.
Diệp Phong đôi lúc ngắt một chiếc lá cây, để lên miệng thổi khúc nhà Lưỡng Tương Phùng.
Chiến Quốc Việt nghe thấy giai điệu không giống với bình thường, hiếu kỳ hỏi: “Khúc nhạc Lưỡng Tương Phùng của cậu cải biên lại thành ra thế, cảm thấy không còn bi thương nữa rồi.”
Diệp Phong giải thích nói: “Khúc Lưỡng Tương Phùng này đêm qua bà cụ đã dạy cho tôi đó “
Chiến Quốc Việt kinh ngạc nói: “Bà ấy biết khúc nhạc này ư?”
Diệp Phong nói: “Bốc là nghe tôi đàn qua một lần nên biết, sau đó học được liền cải biên ngay tại chỗ.”
Chiến Quốc Việt nói: “Hóa ra là như thế?”
Vài người đi tới con đường nhỏ, đột nhiên nhìn thấy đối diện có động tĩnh, Chiến Quốc Việt nói: “Là một nơi tốt để ở. Chúng ta có thể sống ở chỗ này, từ từ đi tìm bố”