Chương 2119: Truyền nhân duy nhất
Bác Danh đi lên sân thượng, mở con mắt bị cô lập với thế giới bên ngoài. Quan sát toàn bộ ngôi làng, bà nhìn những người với những khuôn mặt xa lạ đang đi trêи đường, sắc mặt trở nên vô cùng u ám.
Ông cụ chẳng biết lúc nào đã đi tới bên cạnh bà, nói: “Bọn họ không tìm được bà và bé An thì sẽ không đi.”
Bác Danh lo lắng nói: “Nhưng tôi nhất định phải đi ra ngoài một chuyến”
Ông cụ hỏi: “Là muốn hái dược liệu sao?”
Bác Danh gật đầu: “Ừm”
Ông cụ nói: “Để tôi đi ra ngoài.”
Bác Danh lắc đầu: “Ông là trợ thủ của tôi, bọn họ biết ông, làm sao có khả năng sẽ bỏ qua cho ông?”
Ông cụ nói: “Tôi dịch dung đi”
Bác Danh nói: “Toàn bộ dân làng trong thôn, đều đã bị bọn họ khống chế lại. Ông mang một khuôn mặt xa lạ đi ra ngoài, bọn họ cũng sẽ nghỉ ngờ ông”
Ông cụ nói: “Thế nào cũng phải ra thử vận may. Nếu không chúng ta cứ đợi ở đây, sau khi cạn kiệt lương thực, đến lúc đó cũng phải đi ra”
Tâm trạng của Bác Danh hoảng loạn nói: “Ông để tôi suy nghĩ thêm”
Sau ba ngày, bé An hứng thú bừng bừng đi tới trước mặt Bác Danh.
Nhảy nhót nói: “Bà, nguyên lý thí nghiệm của chủ đề dịch dung này con đã nghiên cứu triệt để. Con muốn thử một chút.”
Bác Danh kinh ngạc nhìn chằm chằm bé An, ba ngày, vẻn vẹn ba ngày, cô ấy có gan dám thử nghiệm lĩnh vực cả đời bà không dám giải trừ.
“Bé An, con có biết bản thể của dịch dung, là dùng thân thể của bản thân mình là chuột bạch. Làm cho cấu trúc cơ bắp di chuyển, coi như thành công, con không thể dự tính được cấu trúc cơ thể con sẽ phát triển theo hướng nào? Hơn nữa càng quan trọng hơn là, rất có thể cả đời này sẽ không trở lại được hình dáng ban đầu?”
Bé An cười nói: “Bà, con tin tưởng nguyên lý dịch dung bản thể của con tương tự như tiêm hooc-môn kϊƈɦ thích, hooc-môn kϊƈɦ thích trong thời gian ngắn có thể làm cho người ta trở thành mặt tròn như mặt trăng lưng to như lưng trâu, nhưng khi dừng tiêm hooc-môn kϊƈɦ thích thì cũng dần dần khôi phục hình dáng ban đầu”
Bác Danh dùng lời lẽ nghiêm túc khiển trách: “Không giống nhau. Bé An, khoa học phải có thái độ nghiêm túc cẩn thận. Khi con không biết nó phát triển theo hướng nào, thì con vĩnh viễn không được động vào nó”
Bé An dựa vào lí lẽ biện luận: “Nhưng nếu như chúng ta cứ phải nhìn trước nhìn sau khi làm nghiên cứu học thuật, thì vĩnh viễn không đặt chân lên được bước đầu tiên, như vậy lý luận vĩnh viễn không được chứng thực, cũng vĩnh viễn xa rời thực tế”
Bác Danh phất tay ngăn cản cô: “Bà không có ý đó. Bà chỉ hi vọng con không cần phải tiến cấp như vậy. Bé An, con là truyên nhân duy nhất của nhà họ Bác Danh chúng ta, con tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, con biết không?”
‘Viền mắt của Bác Danh bỗng nhiên đỏ lên.
Bé An kinh hoặc nhìn bà: “Truyền nhân duy nhất?”
Bác Danh gật đầu, trêи mặt xuất hiện sự thê lương. Nói: “Nhà họ Bác Danh chúng ta, bị người ta tiêu diệt cả nhà, may mà mẹ tôi trốn thoát chạy được ra ngoài. Khi đó bà mang thai, mới nhặt được hai cái mạng”
Bé An sinh sống trong thời đại pháp trị, cái loại tình huống diệt cả nhà máu me trong giang hồ dưới cái nhìn của cô chính là thời đại cực kỳ lâu trước đây.
Nhưng lời kể sau đó của Bác Danh làm cho cô gần như sụp đổ: “Bé An, con có biết vì sao bà rời khỏi Monster, rời khỏi Bá Minh không… Bọn họ đều là con ruột của bà, bà rời khỏi bọn họ, có ai biết bà đau lòng cỡ nào không?”
Thực ra bé An nghe qua người khác nhận xét về Bác Danh. Bất cứ ai khi nói về Bác Danh, đều cảm thấy bà sống rất hào hiệp quật cường, không bị ràng buộc, không bị tình yêu trói buộc.
Hóa ra bọn họ đều không hiểu Bác Danh.
Bác Danh buồn bã nói: “Từ ngày bà bắt đầu sinh ra kia, mẹ bà đã nói cho bà, sứ mệnh duy nhất của bà chính là sống sót. Sống sót mới có thể mang y thuật của nhà họ Bác Danh phát dương quang đại, mới có thể tìm lại được vinh quang của nhà họ Bác Danh, mới có thể làm cho cái tên nhà họ Bác Danh tái khởi trêи giang hồ”