Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 2010: Ngọc xà




Chương 2010: Ngọc xà

Bà ta khó tin nhìn về phía Chiến Quốc Việt: “Cậu không phải bị tôi thôi miên rồi sao?”

Chiến Quốc Việt nói: “Không ai tắm hai lần trêи cũng một dòng sông cả, tôi sẽ không để trùng chiêu đến lần thứ hai đâu?”

Bà Vân cười g: Cậu đúng là vô cùng thông minh. Đáng tiếc hôm nay chính là ngày chết của cậu”

Bà Vân đột nhiên lấy cây sáo gỗ ra và bắt đầu thổi, không lâu sau, từ cổ áo và ống tay áo của bà ta trườn ra vài con rắn nhỏ vừa đen vừa dài.

Chiến Quốc Việt bị mắc bệnh sạch sẽ, nhìn đám rắn liền thấy kinh tởm, buồn nôn lùi về sau một bước.

Bé Tùng từ trong phòng ngủ đi ra, mặt mày ủ dột, cúi đầu lầm bầm: “Quái lạ, rõ ràng đặt ở trong ngăn kéo, sao giờ lại không thấy đâu nữa ta?”

Ngẩng đầu nhìn thấy càng ngày càng nhiều rắn nhỏ bò ra từ người của bà Vân, Thanh Tùng vội vàng chạy tới. Ðem Quốc Việt đang để lộ gương mặt chán ghét đứng bảo hộ phía sau.

“Bé Tùng, em cẩn thận một chút” Quốc Việt quan tâm nói.

Thanh Tùng nhàn nhạt đáp: “Anh đừng lo, em thích nhất là đánh nhau. Hơn nữa lần đầu chiến đấu với dã thú cũng kϊƈɦ thích”

Ánh mắt lắng lơ của bà Vân hiện lên vẻ khinh bị: “Hy vọng các cậu sẽ thích” Nói xong bà ta rút từ trong khe ngực mọt túi thơm, nghiền nát rồi đổ bột phấn bên trong ra rồi tung về phía Thanh Tùng và Quốc Việt.

Bé Tùng nhanh chóng ngửi được mùi gỗ thơm.

Những con răn nhỏ dường như bị khống chế, bỗng nhiên từ trêи người bà Vân leo xuống đất. Đám rắn mặc dù nhỏ bé nhưng chuyển động lại vô cùng nhanh nhẹn Chúng triển khai tấn công về phía Quốc Việt và Thanh Tùng.

Tuy nhiên, một chuyện vô cùng kỳ lạ xuất hiện. Khi đám rắn tiếp xúc với cơ thể của bè Tùng liền ngã xuống đất mà chết.

Bà Vân thấy tình hình không ổn liền mở cửa sổ chạy trốn Chiến Quốc Việt nhanh chóng đuổi theo ra ngoài.

Bà ta nhảy xuống tầng dưới, nhưng lại bị đám người Chiến Oai Phong chặn lại, Chiến Quốc Việt đứng ở bên cửa sổ nói với chị Oai Phong: “Chị ơi, bà ta muốn hại mẹ. Đừng để bà ta chạy thoát”

Chiến Oai Phong hét lên ra lệnh cho các chị em: “Mọi người tiến lên, đừng để bà ta tẩu thoát”“

Bé Tùng nhìn xác đám rắn nhỏ, tự hỏi: “Rốt cuộc thế này là sao?”

Chiến Quốc Việt suy nghĩ một chút rồi đáp: “Thanh Tùng, có thể là do ngọc xà của em đấy”

Nghe vậy, bé Tùng liền lấy ngọc xà đeo trước ngực ra. Lần này không có quần áo che chắn, cậu cầm lấy ngọc giơ về phía đám rắn, lần này sức mạnh của nó bộc lộ càng rõ rệt. Chỉ cần lại gần liền chết bất đắc kỳ tử Chiến Quốc Việt cùng bé Tùng trố mắt nhìn nhau: “Sao có thể như vậy nhỉ?”

Quốc Việt nói: “Dường như nó ẩn giấu một bí mật không thể tiết lộ, Thanh Tùng đại khái thì chúng ta bị ông cụ Niên gài bẫy. Em là cậu chủ của nhà họ Dư, e rằng mọi chuyện không chỉ có như vậy”

Bé Tùng đem ngọc đặt lại vị trí ban đầu, thản nhiên nói: “Em không sợ phiền phức”

Bên ngoài có tiếng các chị em giao chiến cùng với bà Vân.

Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng đứng bên cửa sổ xem trận chiến vô cùng đặc sắc này.

“Cần bọn này giúp gì không?” Chiến Quốc Việt hỏi.

Oai Phong nhàn nhạt đáp: “Không cần”

Bé Tùng nhanh nhẹn trèo lên bệ cửa sổ ngồi, vung vẩy hai chân, cổ vũ: “Mọi người đông như vậy mà đối phó một người.

Nếu thua chắc sẽ hổ thẹn lắm nhỉ?”

Chị Chu Khuê nói: “Đừng có mà ngồi đó vắt chân phán đi.

Em thử xuống đánh xem, xem võ nghệ của bà quỷ dị đến nhường nào.”

Thanh Tùng bị nói trúng tim đen bèn đáp: “Mấy chị ai cũng trẻ khỏe, xinh đẹp mà không đánh thắng một bà già. Nếu thua thì sau này đừng nói quen em. Em sợ mất mặt Các chị em bị Thanh Tùng chọc giận, phấn chấn xúm lại chạy về phía bà Vân.