Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 193




Chiến Hàn Quân lấy tập trung, nhìn chăm chăm bà Chỉ bằng ánh mắt sáng rỡ rồi nói: “Kỳ lạ ở chỗ nào?”

Bà Chỉ nghiêm túc nhớ lại cảnh tượng bảy năm về trước, biếu hiện trên khuôn mặt bà ta càng lúc càng không tự nhiên.

“Không biết tại sao Nghiêm Linh Trang và Lạc Thanh Du lại đụng phải nhau trong vụ tai nạn đó, hai người họ nằm trên bãi cỏ, Nghiêm Linh Trang chết rất thê thảm nhưng Lạc Thanh Du lại được Nghiêm Linh Trang ôm trong lòng.

Mặc dù cơ thể nó không bị đứt rời như Nghiêm Linh Trang nhưng cũng không còn hơi thở”

“Lúc đó, khi chúng tôi vội vã chạy đến hiện trường vụ tai nạn để nhận người thân thì đến bác sĩ cũng nói là Lạc Thanh Du đã chết. Ai ngờ, sau khi chúng tôi để nó ở nhà xác một ngày một đêm thì nó lại đột nhiên sống lại, làm chúng tôi sợ đến mức tưởng mình đã gặp phải ma nữa cơ”

Ông cụ nhà họ Lạc tiếp lời: “Nói ra cũng thật là kỳ lạ, sau vụ tai nạn xe đó, Thanh Du cứ như đã biến thành một người khác, nó không còn đòi tiền nhà họ Lạc chúng tôi nữa mà đã chuyển ra ngoài sống, tình cảm của hai bố con tôi cũng trở nên lạnh nhạt chẳng khác gì người xa lạ”

Mấy ngón tay thon dài của Chiến Hàn Quân trắng bệch ra vì nắm quá chặt chỗ gác tay của ghế tựa.

Trông anh có vẻ rất bình tính nhưng thật ra lúc này trong lòng anh lại căng thẳng đến mức không thở nổi.

“Sau khi Lạc Thanh Du bị tai nạn xe thì cô ấy còn có biểu hiện nào khác thường nữa không?”

Anh cổ kiềm nén lại sự kích động trong lòng, cố hết sức bình tĩnh hỏi.

Ông cụ nhà họ Lạc nói với vẻ mặt khó coi: “Mấy năm nay nó sống một mình bên ngoài, gần như không có qua lại với chúng tôi nên những gì mà tôi biết cũng chỉ có chừng đó”

Lúc này Lạc Thanh Phương mới kể ra mấy lần cô ta tình cờ gặp gỡ Lạc Thanh Du cho Chiến Hàn Quân nghe để lấy lòng anh: “Chị cả rất khác so với trước đây. Trước đây mỗi lần gặp tôi thì chị ấy luôn cúi đầu sợ sệt nhưng bây giờ thì lại ưỡn ngực vươn vai trước mặt tôi.”

“Còn nữa, chị ấy ra nước ngoài mấy năm về thì trở nên có khí chất hơn, nho nhã lại còn cao quý, đâu còn dáng vẻ quê mùa như trước đây nữa. Người trở nên đẹp hơn, cũng có cốt cách hơn, cứ như đã thay da đổi thịt vậy đó”

Chiến Hàn Quân im lặng lắng nghe Lạc Thanh Phương tổng kết, trong đầu thì không ngừng suy nghĩ về những điểm giống nhau đến kinh ngạc của Lạc Thanh Du và Linh Trang.

Chuyện này là tình cờ sao?

Linh Trang ra đi nhưng lại biến Lạc Thanh Du thành một cô gái xinh đẹp tài giỏi giống hệt như cô sao?

Lúc ra khỏi nhà họ Lạc, Quan Minh Vũ mở cửa xe cho Chiến Hàn Quân, Chiến Hàn Quân thì cứ mãi suy nghĩ như người mất hồn, mãi đến khi ngồi vào ghế sau xe thì anh vẫn còn chau chặt mày, suy ngẫm về một điều gì đó.

Lúc Quan Minh Vũ đạp chân ga và khởi động xe thì Chiến Hàn Quân đột nhiên nói: “Về biệt thự Hải Thiên”

Trên đường đi, Quan Minh Vũ lén nhìn tổng giám đốc qua kính chiếu hậu đến mấy lần.

Quan Minh Vũ thấy tổng giám đốc mặt mày nhăn nhó vì không hiểu được thì chủ động lên tiếng nhăm giảm bớt bầu không khí căng thẳng.

“Tổng giám đốc, người nhà họ Lạc nói sau khi Lạc Thanh Du gặp tai nạn xe thì như biến thành một người khác, chuyện này làm tôi nhớ đến một bài viết trên mạng mà tôi đọc được lúc giết thời gian cách đây không lâu… Tổng giám đốc có hứng thú nghe không?”

Chiến Hàn Quân ngẩng đầu lên, anh cố gắng suy nghĩ rốt cuộc tại sao mà Lạc Thanh Du lại có những thay đổi khiến người ta phải bất ngờ như thế nhưng dù cho anh rất thông minh thì trí tuệ của anh cũng không thể giúp anh nghĩ ra được một đáp án hoàn mỹ.

Cuối cùng anh đành phải từ bỏ việc suy nghĩ mà lằng nghe câu chuyện của Quan Minh Vũ “Nói ra nghe thử”

Quan Minh Vũ nói: “Viết về linh hồn của một người mượn xác sống lại…”

Chiến Hàn Quân chau mày cắt ngang lời anh ta: “Cái gì gọi là mượn xác?”

Tổng giám đốc trước giờ không đọc báo mạng nên anh hoàn toàn không biết gì về mấy ngôn ngữ mạng hiện tại đang thịnh hành.

Quan Minh Vũ nhích mày, thở phù một cái rồi nói: “Mượn xác là chỉ một người sau khi chết thì linh hồn của cô ta sẽ vào trong xác của một người khác, thay thế ý thức và tư tưởng của người đó để tiếp tục sống.

Chiến Hàn Quân cười một tiếng rồi nói: “Hoang đường!”

Quan Minh Vũ thấy tống giám đốc cuối cùng cũng có lại chút sức sống thì thở phào.

Hai chữ “Hoang đường” của Chiến Hàn Quân có vẻ không giống với những gì anh đang nghĩ trong lòng cho lắm.

Nếu như nói lúc nấy sau khi anh nghe người nhà họ Lạc nói sau vụ tai nạn Lạc Thanh Du như biến thành một người khác thì †âm trạng anh đã thấp thỏm không yên.