Lạc Thanh Du nghe thấy lời tố cáo đau lòng của Thanh An đổi với Chiến Hàn Quân, lòng cô trở nên mờ mịt và bất an.
Từ khi Thanh An vào ở trong Hải Thiên, bởi vì Chiến Hàn Quân vẫn luôn coi cô bé như một người ngoài, thái độ luôn rất lạnh lùng thờ ơ và tỏ ra xa lánh với Thanh An. Điều này khiến cô và Thanh An có cảm giác như đang ở ăn nhờ ở đậu vậy.
Dạo này Thanh An càng ngày càng ít nói, càng ngày càng ít cười, đây không phải là một dấu hiệu tốt. Lạc Thanh Du lo lắng rằng nếu Thanh An sống trong môi trường áp lực như vậy lâu ngày, cô bé sẽ trở nên tự kỷ và im lặng như Chiến Quốc Việt.
Lạc Thanh Du không biết nên an ủi Thanh An như thế nào, bởi vì cô không thể chỉ phối được thái độ của Chiến Hàn Quân đối với Thanh An. Cô chỉ có thể vắt óc suy nghĩ ra giải pháp cho vấn đề.
Sáng sớm, Chiến Hàn Quân đã trở về nhưng không lên lầu mà ngồi trên sô pha hút một điếu thuốc.
Lạc Thanh Du thức cả đêm, khi xuống lầu uống nước, đột nhiên nhìn thấy Chiến Hàn Quân đang ngồi trên ghế sô pha nên suýt chút nữa cô đã ngã xuống đất.
*Chiến Hàn Quân!”
Lạc Thanh Du kinh ngạc nhìn anh, chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh với tia lửa trên điếu thuốc, nhưng vẻ mặt của anh thực sự rất chán nản và suy sụp.
Trên người anh còn tản ra mùi thơm nồng của rượu “Anh uống rượu sao?” Lạc Thanh Du run rẩy hỏi.
Trên vẻ mặt suy sụp của Chiến Hàn Quân, đôi mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lạc Thanh Du, chiếu thẳng vào đôi mắt đang lo lắng của cô.
“Sao không ngủ?” Anh đột nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn, lại mang theo chút hàm ý tra khảo.
Chẳng lẽ là đợi anh cả đêm?
Lạc Thanh Du chỉ vào phòng bếp: “Tôi hơi khát nên xuống tìm nước uống”
“Trên lầu có một máy uống nước!” Biết là cô đang nói dối, vậy mà anh vẫn muốn vạch trần lời nói dối của cô.
Lạc Thanh Du nói: “Ồ, tôi quên mất”
“Cô đang lo lắng cho tôi sao?” Chiến Hàn Quân nhìn chằm chằm vào đồng tử màu hổ phách của cô.
Trong mắt của Lạc Thanh Du tràn đầy sự bất lực, cô dám thừa nhận sao? Nếu xé hết quần áo giả tạo phơi bày tất cả cảm xúc thật với anh, e răng cô sẽ chỉ bị chế giễu không thương tiếc, giống như bảy năm trước vậy.
Cô cho thấy cô yêu anh nhiều như thế nào, anh sẽ dùng sức mạnh gấp mười lần để chà đạp lên sự tôn nghiêm của cô.
Anh không cần cô lo lắng gì cả.
Lạc Thanh Du giả vờ bác bỏ, thoải mái nói: “Chiến Hàn Quân, chúng ta là vợ chồng đã ly hôn, vợ chồng bất hòa, anh biết không? Không có tình yêu, chỉ có oán hận. Tôi rảnh hơi đâu mà lo cho anh làm gì? Mấy đứa nhỏ trong nhà cũng đủ để tôi bận tối mắt tối mũi, nào có rảnh rỗi mà quan tâm những chuyện của người khác.”
Những gì cô nói tựa như là gió nhẹ, nhưng thật ra thì cô đang khóc trong tim. Cô và anh, rõ ràng đã có một khởi đầu tốt nhất, tại sao hôm nay lại đi đến tình hình thế này chứ?
Đột nhiên Chiến Hàn Quân đứng dậy khỏi ghế sô pha, thân hình thon dài và vững chãi của anh đung đưa trước mặt Lạc Thanh Du, hai tay anh siết chặt lấy cánh tay của Lạc Thanh Du, đôi đồng tử khóa chặt Lạc Thanh Du vào mắt mình.
“Lạc Thanh Du, đừng giả bộ tàn nhẫn vô tình với tôi. Tôi không tin cô thật sự không nghĩ gì về tôi. Bằng không, tại sao bảy năm trước cô lại phải dốc lòng muốn cưới tôi? Tại sao lại dùng thủ đoạn vô liêm sỉ để sinh con với tôi?”
Lạc Thanh Du không nói nên lời khi anh hỏi, chỉ có thể tự huyễn hoặc mình: “Tôi chỉ thích tiền của anh, thích gia cảnh của anh mà thôi…”
“Vậy sao? Vậy khi ly hôn, là ai nói răng kết hôn với tôi không phải vì tiền, mà là vì yêu tôi?”
Chiến Hàn Quân hung hãng hỏi.
Lạc Thanh Du không nhịn được: “Chính anh đã nói, người chưa từng gặp mặt, gặp mặt một ngày đã kết hôn thì làm sao lại có tình yêu mà?”
“Trước đây cô có phải lòng tôi không?”
Trên mặt Lạc Thanh Du lộ ra vẻ hoảng sợ, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Chiến Hàn Quân vươn tay, dứt khoát nâng Cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mình.