Chương 1856: Có vào chứ không có ra
Chiến Hàn Quân chỉ là bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Anh đây là cưới rồi thì chỉ có vào chứ không có ra ấy hả?”
Linh Trang cười ha ha rộ cả lên.
Tiếng pháo nổ dưới lầu đột nhiên đùng đùng đùng vang lên không dứt, Chiến Hàn Quân biết rằng đây là đã đến giờ thúc giúc bọn họ rời khỏi thành phố Phong Châu rồi.
Chiến Hàn Quân nói với Linh Trang: “Linh Trang à, anh cống em về nhà nhé”
Linh Trang nhưng lại mở ra hai tay rồi nói: “Anh Hàn Quân, vẫn là ôm theo kiểu công chúa đi”
Chiến Hàn Quân gật gật đầu Khi mà vừa định ôm Linh Trang lên, mẹ Nghiêm và chị cả mang theo đôi mắt đỏ hồng đi tới. trêи mặt mang theo biểu cảm lưu luyến không rời “Linh Trang à, đồng ý với mẹ nhé, con nhất định phải hạnh phúc”
Mẹ Nghiêm kéo lấy tay của Linh Trang, nức nở nói Nghiêm Linh Trang vốn dĩ tâm tình còn vô cùng khoan kɧօáϊ dễ chịu, nghe đến được những lời của mẹ Nghiêm, mới ý thức tới việc con gái phải lấy chồng rồi, mẹ khó nén được phải dứt đi, cái tâm tình bi ai đó ai có thể hiểu được chứ.
Nước mắt của Linh Trang liền tràn khỏi mi mắt.
“Mẹ à”
Mẹ con hai người ôm nhau mà khóc.
Chị cả Tranh Ngọc an ủi nói: “Linh Trang à, em phải thường xuyên về nhà đấy nhé. Chị và mẹ đều sẽ trông ngóng em trở về”
“Vâng”
Chiến Hàn Quân lau nước mắt cho Linh Trang rồi nói: “Được rồi, đừng khóc nữa. Hôm nay Linh Trang là cô dâu xinh đẹp nhất, lẽ nào em muốn mắt sung như bong bóng cá để lập gia đình sao?”
Mẹ Nghiêm dắt Linh Trang đi đến trước mặt của Chiến Hàn Quân, đành phải nói: “Hàn Quân à, con đem con bé đi đi”
Chiến Hàn Quân liền ôm Linh Trang lên rồi đi ra bên ngoài.
Sau nửa tiếng đồng hồ, hôn lễ của Chiến Hàn Quân và Linh Trang được thuận lợi tổ chức trêи quảng trường thời đại của biệt thự Ngọc Bích.
Những người tham gia hôn lễ đều là bạn bè người thân của hai người, còn có vài vị khách không mời mà đến như: Bà nội Bác Danh, ông cố nội và Dư Thiên An.
Thời điểm khi bọn họ xuất hiện duyên dáng sang trọng trong tầm mắt của đám đông, tất cả mọi người đều sôi trào cả lên “Chiến Bá Vũ, đó là Bác Danh đấy à?” Ông cụ Nghiêm quả thực không dám tin vào đôi mắt của chính bản thân mình.
Chiến Bá Vũ nhìn về phía Bác Danh, ngàn vạn nỗi lòng.
Những chuyện cũ trước kia đã từng, theo thời gian cũng đã dần đươc chôn vùi, hôm nay lại lần nữa tươi mới lại.
Ông ta cuối cùng cũng hiểu ra, chứng uất ức của Linh Trang, Hàn Quân trúng độc, nguyên nhân của việc đều thuận lợi mà khỏi bệnh hẳn.
Nhưng mà trong lúc nhìn thấy người đàn ông ở bên cạnh của Bác Danh, Chiến Bá Vũ cũng biết được, tình yêu của ông ta và Bác Danh là phù dung sớm nở tối tàn.
Ông ta cuối cùng cũng tính toán sai với Bác Danh rồi.
Mà sự hiện diện của Dư Thiên An, lại khiến cho tất cả mọi người đều hoảng sợ cả kinh.
Chuyển biến của bà ta, từ một nữ kiêu có lệ khí đảng đãng, đến một người phụ nữ tràn đầy yêu thương, khiến cho đám người cảm thấy vô cùng vui mừng.
Chiến Bá Minh đi nói: “Thiên An à, Linh Trang và Hàn Quân sẽ không hoan nghênh cô đến đâu. Cô vẫn là nhanh chóng đi ngay đi”
Dư Thiên An nhìn về phía Chiến Bá Minh, người chồng đã từng săn sóc ôn nhu đối với bà, ngày hôm lại vứt bỏ bà đi.
Dư Thiên An chua xót mà nói: “Bá Minh à, em không phải là đến để quấy rối, em là đến chúc phúc cho Linh Trang và Hàn Quân mà”
Chiến Bá Minh liền giật mình. Trêи mặt là một biểu cảm không thế nào tin được.
Lúc này Chiến Hàn Quân đi sang đáy, nhẹ nhàng mà võ vỗ lên bả vai của Chiến Bá Minh, không lạnh không nhạt mà nói: “Bố à, để cho bà ấy ở lại đây đi”