Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1841: Mim cười nơi chín suối




Chương 1841: Mim cười nơi chín suối

Ông cụ Niên cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ mà hiểu ra.

Đúng vậy, Linh Trang không phải là một cô bé vật chất, cũng không có thích mang mấy cái trang sức ngọc ngà châu báu. Cái vòng cổ này tất nhiên không phải là cô trộm được rồi.

Ông cụ Niên kinh hãi mà đứng cả lên: “Mẹ của con đưa cho con bé à?”

Chiến Hàn Quân biểu cảm lặng lẽ mà gật gật đầu.

Ông cụ Niên kϊƈɦ động vạn phần mà nói: “Con tìm thấy mẹ của con rồi à?”

Người của gia trại nhà họ Dư bọn họ, tìm kiếm khắp nơi tung tích của Dư Thiên An. Thế nhưng mà đều không có tin tức gì. Đột nhiên lại có được tin tức của Dư Thiên An, ông cụ Niên vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng Chiến Hàn Quân nói: “Là Linh Trang đem bà ấy giấu vào trong vườn hoa Vô Ưu”

Ông cụ Niên kinh ngạc vô cùng. Tâm trạng vốn đã bình tĩnh lại thì một làn nữa gợn sóng lên.

“Hai người bọn chúng thủy hỏa bất dung mà, tại sao Linh Trang lại làm như thế cơ chứ?”

Chiến Hàn Quân nói: “Bởi vì Linh Trang là cái đồ ngốc”

Ông cụ Niên ngẩn ngơ.

Chiến Hàn Quân đứng dậy, lúc này mới chính nhi bất kính mà giải thích một cái, nói: “Linh Trang muốn cho bà ấy một cơ hội để thay đổi mới lại bản thân”

Ông cụ Niên lại thêm một lần khϊế͙p͙ sợ nữa.

Nước mắt lập tức tuôn trào đầy mặt: “Linh Trang, cái đứa trẻ này quả nhiên là thuần túy thánh thiện mà”

Chiến Hàn Quân ngữ khí không chút lương : “Nhưng mà đó không phải là vũ khí có lợi để cho những người khác dùng để khi dễ cô ấy”

Ông cụ Niên biết là Chiến Hàn Quân lúc này là muốn cảnh báo đối với bọn họ. Ông cụ Niên cười khổ mà nói: “Hàn Quân à, nếu như là những cô gái của những gia đình bình thường, cứ như vậy mà không có nguyên tắc đi bao dung liên tục cho người tổn thương mình hết lần này đến lần khác.

Thì ông cũng cảm thấy cô ta thật sự rất là ngu xuẩn.

Nhưng mà Linh Trang thì lại không giống như thế, con bé có con, có nhà họ Nghiêm, còn có cả sự thương yêu của nhà họ Chiến, vốn dĩ nếu muốn đẩy cho Dư Thiên An vào chỗ chết thì lại là một chuyện gì đó vô cùng dễ dàng.

Thế nhưng mà đáng quý nhất chính là, con bé không có lựa chọn oán hận ai, mà là từ bỏ đi cái thù hận đó. Ông đối với con bé, chỉ có một sự cảm kϊƈɦ võ cùng tận”

Chiến Hàn Quân híp híp đôi mắt phượng: “Ông đã biết được đạo lí này thì được rồi. Linh Trang của nhà con cho dù có là giết người phóng hỏa đi chăng nữa, thì con chỉ đành giúp cô ấy từng đao một thôi. Mấy người đều xuất thân từ thổ phi, thực chất bên trong có cái tật xấu đã thâm căn cố đế là nhặt quà hồng mềm mại lên để bóp rồi. Con vẫn phải nói cho mọi người biết, Linh Trang không phải là quả hồng mềm đâu.”

Ông cụ Niên biết được là Dư Thiên An vẫn còn sống, hơn nữa còn đã tiêu tan hết hiềm khích lúc trước với Nghiêm Linh Trang nữa.

Thế nên tâm tình rất vui vẻ. Đối với tất cả những lời cảnh cáo của Chiến Hàn Quân đều tiếp nhận được vô cùng thản nhiên. Thậm chí còn vô ngực bồm nộp mà nói với Chiến Hàn Quân: “Hàn Quân à, con yên tâm đi. Nếu như người của gia trại nhà họ Dư chúng ta lại dám không tôn trọng Linh Trang thêm một lần nào nữa, thì ông sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho người đó. Mẹ của con nếu như lại một lần nữa không hối cải, thì ông sẽ liền cắt hết chân của con bé, nhốt con bé ở bên trong Chu Anh Huy. Ông nói được thì chắc chắn sẽ làm được”

Chiến Hàn Quân lúc này mới thoải mái .

Sau khi Chiến Hàn Quân rời đi, ông cụ Niên cao hứng bừng bừng mà đem cái chuyện đại hỷ này nói cho Dư Sinh và bà Dư.

Ông cụ Niên nói: “Linh Trang có thể đủ khả năng để bỏ xuống hận thù như thế, đây chính là may mắn của nhà họ Dư chúng ta Bây giờ bố cuối cùng cũng có thể mỉm cười mà về nơi chín suối rồi”

Dư Sinh nói: “Bố à, ngày tốt lành chỉ mới đến thôi mà, sao bố lại nghĩ đến chuyện mỉm cười nơi chín suối rồi”

Ông cụ Niên liếc mắt về bên phía Dư Nhân ở bên cạnh, oán khí nông đậm mà nói: “Cũng đúng ha. Dư Nhân vẫn còn chưa lấy vợ nữa mà. Bố vẫn chưa thể chết được.”

Dư Nhân giơ bé Quốc lên, nói: “Đúng là con không có vợ, nhưng con có con trai rồi nhé. Cũng xem như là có người tiếp hương khói cho nhà họ Dư rồi. Lế nào ông vẫn chưa thể nào mỉm cười nơi chín suối sao?”

Ông cụ Niên giận dữ mà nói: “Nhưng mà bé Quốc mang họ Nghiêm, không phải họ Dư.

Thăng bé vẫn chưa thể tính là người tiếp hương khói cho nhà họ Dư được.”

Dư Nhân mặt đen lại: “Người chết rồi thì không cảm nhận được nữa đâu, chết không nhằm mắt với cả mỉm cười nơi chín suối thì có gì khác nhau chứ?”

Lời vừa dứt xong, Dư Sinh liền tháo ngay giày ra ném về phía của Dư Nhân.

Dư Nhân tranh thủ thời gian mà giơ đứa trẻ ra làm bia đỡ, Dư Sinh nhìn thấy như thế liền thu lực đạo lại, ném về phía chỗ chiếc giày. Sau đó thì mắng nhiếc Dư Nhân: “Cái thằng nhóc đáng đâm nghìn đao này, mày vậy mà lại dùng một đứa trẻ nhỏ bé như thế để giúp ngươi làm vũ khí ngăn cản à”

Dư Nhân nói: “Con cũng biết ngay là bố sẽ không nỡ thãng bé mà”

Dư Sinh giận không thể kiềm được nói “Có cái loại làm bố như mày đấy hả? Mày phải học anh họ của mày đi kia kìa, anh họ mày bồi dưỡng cho mấy đứa nhỏ trở nên ưu tú như thế mà. Rồi nhìn lại mày xem, vậy mà lại xem đứa nhỏ làm vũ khí ngăn cản à….”