Chương 1815: Thiệp cưới
Dư Thiên An không ngờ rằng khi bà rơi xuống vực thắm, người ra tay giúp lại không phải bố của bà cũng không phải chồng của bà mà chính là Linh Trang người bị bà tổn thương sâu sắc nhất.
Cô gái tưởng chừng mềm yếu kia, khi mọi người đều sợ hãi không dám đối đầu với Chiến Hàn Quân, cô lại can đảm chống lại, bí mật cứu bà.
“Linh Trang, mẹ xin lỗi con” Dư Thiên An lắp bắp nói.
Biệt thự Ngọc Bích tại tòa thành Ái Nguyệt.
Chiến Hàn Quân đang ngồi trước bàn đọc sách, tay cầm bút, chăm chú tác nghiệp trêи tờ giấy.
Linh Trang cầm một đĩa bánh pudding trái cây tới, nhẹ nhàng đứng phía sau lưng, nhìn bộ dạng chăm chỉ của anh “Dáng vẻ của anh lúc nghiêm túc làm việc thật sự rất cuốn hút đấy” Thỉnh thoảng, cô lại bình luận bằng chất giọng đầy si mê của mình.
Chiến Hàn Quân không nhịn được cong môi, mỉm cười.
“Anh vẽ đẹp quá đi. Rõ ràng là không học qua chuyên ngành mỹ thuật mà sao có thể vẽ đẹp như vậy nhỉ?”
Chiến Hàn Quân bị tiếng cảm thán của cô quấy, đành tạm gác công việc đang làm sang một bên, quay đầu nhìn Linh Trang đây cưng chiề Cô thấy vậy thì nhanh nhẹn nhét chiếc bánh pudding vào trong miệng anh.
Chiến Hàn Quân vừa từ tốn thưởng thức vừa gật đầu: “Ừ. Bánh rất ngon”
Cô đặt đĩa bánh lên bàn sách: “Cho anh cả đấy”
Chiến Hàn Quân nhíu mày: “Tự dưng tặng bánh như vậy hẳn là có vấn đề rồi. Nói đi, em có chuyện gì muốn nhờ anh sao?
Linh Trang cười nói: ‘Em muốn đi tới chỗ bà nội Bác Danh chơi một lát.”
Anh liền từ chối rất dứt khoát: “Không được. Em có thể ở nhà chơi với anh”
Ánh mắt cô hơi chuyển, nhìn ngó xung quanh vô cùng linh động: “Hàn Quân, em phải đi đưa thiệp cưới cho bà nội.”
Chiến Hàn Quân suy nghĩ một chút liền nói: “Vậy anh đi cùng em”
Linh Trang giả vờ ngẫm nghĩ rồi đáp: “Bao giờ thì bản thiết kế nhẫn mới xong? Em háo hức cái ngày được anh cầu hôn đến không đợi được nữa rồi!”
Anh nhìn những bức vẽ còn dang dở, vỗ nhẹ lên đầu cô: “Được rồi. Anh không đi nữa, để Anh Nguyệt đi cùng em”
Linh Trang có được đáp án mình mong muốn, cười gật đầu: “Ừ.”
Chiến Hàn Quân nghỉ ngờ nhìn cô: “Sao anh cứ có cảm giác ngay từ đầu em đã không muốn anh đi cùng nhỉ?”
Lúc này cô mới nhận ra ban nấy mình có hơi vui mừng quá mức, liền vội vàng ôm anh nũng nịu: “Chắc là ảo giác thôi. Sao em có thế không muốn anh đi cùng chứ? Em chỉ là rất mong chờ thôi. Em nghĩ, nhất định đó sẽ là thời khắc khó quên trong cuộc đời mình”
Chiến Hàn Quân gật đầu, thân mật nói: “Đừng lo lắng, anh nhất định sẽ tặng cho em lễ cầu hôn đặc sắc nhất từ trước đến nay”
Cô mỉm cười gật đầu.
Sau đó, Linh Trang hôn tạm biệt anh rồi chạy xuống lầu.
Cô không có gọi Anh Nguyệt đi cùng như theo lời Chiến Hàn Quân nói. Dù sao cẩn thận thì vẫn hơn, Anh Nguyệt vốn là người không giữ mồm giữu miệng được, nếu như chuyện của Dư Thiên An cùng bà nội Bác Danh mà lộ ra ngoài thì gay to.
Linh Trang lái chiếc Roll Royce của Chiến Hàn Quân đến vườn hoa Vô Ưu.
Bà nội Bác Danh và ông cố nội rất vui khi thấy cô. Ông cố nội còn cùng cô bông đùa vài câu: “Linh Trang, sao hôm nay Hàn Quân lại không đi cùng cháu vậy?”
Linh Trang cười đáp: “Do anh Quân mấy ngày nay bề bộn nhiều việc quá đấy ạ”
Ông cụ lại nói thêm: “Vớ vẩn. Ông còn lạ gì thăng nhóc ấy. Dù bận thế nào, nó cũng đều bám theo cháu không rời. Ông thấy là cháu cố ý quãng thãng bé qua một bên mà tới thì có.
Linh Trang nghe vậy thì cười vô cùng thích thú. Gật đầu một cái Ông cố nội tò mò hỏi: “Ồ, làm sao mà cháu có thể thành công lột tấm cao dán chó siêu dính ấy vậy?”
Cô nghe vậy liền đắc ý đáp: “Cháu đã tìm cho anh ấy một ít chuyện. Để anh ấy bận rộn một lúc.”
“Cháu để nó giải quyết chuyện gì vậy? Bây giờ còn gì quan trọng hơn cháu dâu của bà đâu chứ?” Bà nội Bác Danh nói.
Linh Trang nâng chiếc thiệp mời lên: “Cháu và anh Quân sắp kết hôn. Anh ấy gần đây đang bận thiết kế nhẫn kim cương, váy cưới để chuẩn bị cho đám cưới sắp tới”