Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1779: Muốn đấu với tôi cô còn xanh lắm




Chương 1779: Muốn đấu với tôi cô còn xanh lắm

Cây đàn hương đã cháy đến phần đuôi, mùi hương ở trong phòng vô cùng nồng. Từ đáy mắt Tú Hòa xuất hiện một nét cười chứa đầy khát vọng.

“Chị à gần đây không có khẩu vị ăn uống, vậy uống nửa bát cháo trắng và ăn thêm chút bánh ngọt đi” Tú Hòa trả lời Lúc này Tú Hòa hét lên xé toạc không gian: “Chu Mã, cô chết ở chỗ nào rồi? Rốt cuộc cốc nước tôi bảo cô đi lấy cho cô cô đâu?”

Chu Mã bưng một ly nước ấm đi đến, Tú Hòa nói: “Nhanh lên đưa nước cho bà ấy uống, dưỡng ẩm cho môi”

“Vâng” Chu Mã bưng đi đến chỗ của Dư Thiên An.

Cô dùng một chiếc thìa nhỏ múc nước, nhẹ nhàng cẩn thận chạm lên môi của Dư Thiên An.

Tú Hòa lại giả vờ lo lắng nói: “Ai ya, tại sao anh rể vẫn chưa về nhỉ? Để tôi đi xem thử”

Tú Hòa vừa nói vừa đi ra bên ngoài.

Đi ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại.

Linh Trang đang đứng ở cửa phòng, nhìn thấy nụ cười xấu xa trong mắt Tú Hòa, chợt cảm thấy không ổn.

Tú Hòa cũng không ngờ rằng Linh Trang đang đứng ở ngoài cửa, nhất thời có chút bối rối, nhưng mà rất nhanh liền ổn định tâm trạng. Nói: “Linh Trang, sao cô lại đến đấy?”

Linh Trang cười lạnh nói: “Mấy người rốt cuộc là đang làm trò quái quỷ gì vậy?”

Tú Hòa ôm lấy hay tay, nụ cười vô cùng xấu xa: “Linh Trang, cô nói đến chỗ nào rồi đấy. Tôi có thể làm trò quái quỷ gì được. Ở biệt thự Ngọc Bích, người có bản lĩnh làm trò quái quỷ, sợ rằng chỉ có người có những cái kia mới có thể một tay che trời”

Linh Trang mở trừng mắt: “Bà có ý gì?”

Tú Hòa châm ngòi ly gián nói: “Cô, cái con bé ngốc nghếch này. Cô bị người khác bán đi mà vẫn còn giúp họ đếm tiền đúng không? Tôi hỏi cô, hôm nay có phải cậu Chiến đưa cô đến cùng ông ấy phải không?”

Linh Trang không trả lời.

Tú Hòa cười nói: “Có phải cô tin tưởng vào những lời nói vô nghĩa của anh ta, cho rằng anh ta là một người đàn ông sạch sẽ? Dù cho.

những cô gái xinh đẹp khác đang ở ngay trước mặt cũng không động vào?”

Linh Trang trừng to mắt nhìn.

Tú Hòa nâng cao giọng: “Nếu như tôi nhớ không nhầm, lần trước cậu Chiến và Chu Mã mập mờ với nhau bị cô bắt gặp đúng không. Tất nhiên cậu Chiến đã quỳ xuống cầu xin cô tha thứ. Thề rằng bản thân mình vô tội, trong lòng cậu ấy chỉ yêu một mình cô phải không?

Đáy mắt của Linh Trang lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Tú Hòa lại nói: “Trêи thực tế, cậu ấy với Chu Mã đã sớm ở cùng nhau rồi. Khi bọn họ ở trong bệnh viện, ngày ngày ngủ cùng nhau. Cô nghĩ rằng, lúc ấy cậu Chiến lưu luyến ở lại vườn Hương Đình là để làm gì? Còn không phải lưu luyến thân thể trẻ đẹp của Chu Mã ư”

“Tôi không tin” Linh Trang bắt buộc làm bản thân mình tỉnh táo lại “Nếu như anh Chiến thực sự không chịu nổi giống như những gì cô nói, anh ấy không bắt buộc phải đưa tôi đến vườn Hương Đình…”

Tú Hòa phẳng phất nhìn Linh Trang giống như một kẻ ngốc: “Cô thật sự đúng là quá ngây thơ, cậu ấy không làm như vậy, làm sao có thể chiếm được lòng tin đối với cô?”

Tú Hòa nhìn ra hướng cửa: “Cô có dám đẩy cánh cửa này ra tìm kiếm chân tướng mà cô muốn không?”

Linh Trang đưa tay lên, nhưng lại không kiềm chế được bàn tay đang run lẩy bẩy.

Đúng lúc này Anh Nguyệt đi từ phía cầu thang đi ra, khuôn mặt đầy sự lo lắng.

“Chị Linh Trang, chị đừng tin những lời quái quỷ mà bà ta nói. Anh cả yêu chị bao nhiêu, chắc chắn chị biết mà”

Tú Hòa hừ một tiếng, thay Linh Trang mở cánh cửa ra.

Linh Trang nhìn thấy Chiến Hàn Quân đang đưa tay cởi quần áo của Chu Mã, trong nháy mắt như bị sét đánh trúng giữa trời quang.

Anh Nguyệt kinh hãi lấy hai tay che miệng: “Tại sao lại như thế này?”

Linh Trang chạy đi trong nước mắt.

Tú Hòa nhìn thấy cảnh này ở đáy mắt từ từ xuất hiện một nụ cười đầy tà ác.

Nghiêm Linh Trang, muốn đấu với tôi, cô còn non lắm.

Linh Trang chạy đến chỗ cầu thang, trong tức khắc cô suy nghĩ nhiều đến phát điên.

Chiến Hàn Quân phản bội cô, lừa gạt cô, làm cho cô có cảm giác cả thế giới giường như sụp đổ.

Thế nhưng bước chân của cô không nhịn được mà dừng lại, cô nhớ tới những lời trước đây mà Chiến Hàn Quân nói: “Linh Trang, thời gian này em đừng rời khỏi anh, một bước cũng không rời…

Cô giống như bị tạt một chậu nước lạnh, từ đầu tới chân giường như tỉnh táo trở lại.

Cô lại tiếp tục chạy lên tầng.