Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1760: Anh tưởng rằng đó là em




Chương 1760: Anh tưởng rằng đó là em

Đột nhiên anh tức đến muốn bốc hỏa.

“Ý em là em muốn rời xa anh sao?” Anh hỏi với vẻ không thể tin được. Sau đó anh cuồng loạn gầm lên: “Có mỗi chuyện cỏn con như vậy, mà em lại làm quá vấn đề lên như vậy sao?”

Linh Trang đau lòng đến khóc thành tiếng: “Anh cùng với Chu Mã ở trước mặt em bày đặt diễn kịch này nọ, anh còn sờ tay của người ta.

Vậy mà anh còn nói đây không phải chuyện gì to tát. Được rồi, mai em cũng sẽ ra ngoài tìm đàn ông bên ngoài, em cũng ở trước mặt anh tình tứ với người khác, nằm tay người khác …

Như thế anh còn có thể coi như không có chuyện gì không?

Linh Trang khóc lóc rồi bỏ chạy.

Chiến Hàn Quân sắc mặt đột nhiên tái nhợt, thân thể cường tráng bỗng run lên.

“Tôi đang bị ma làm hay sao? Làm sao có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy?”

Chiến Hàn Quân quay đầu đuổi theo.

Nghiêm Linh Trang, Linh Trang trở về phòng, đi thẳng vào phòng ngủ.

Lần này cô đã quyết tâm rời xa Chiến Hàn Quân.

Cô vứt bỏ tất cả những vật dụng hàng ngày của mình đi, muốn đem tất cả những dấu tích của mình trong cuộc đời của Chiến Hàn Quân xóa sạch.

Chiến Hàn Quân chạy lên và nhìn thấy bãi chiến trường do Linh Trang tạo ra, anh sợ đến mức hồn cũng bay mất.

“Linh Trang” Anh bước tới, ôm chặt lấy cô.

“Em nghe anh giải thích”

“Tôi không nghe. Anh không còn là anh Hàn Quân mà tôi từng biết nữa. Anh đã bị mẹ anh tẩy não rồi. Có phải anh cũng cho rắng Nghiêm Linh Trang tôi cả người đầy bệnh tật, không so sánh nối với Chu Mã xinh đẹp trẻ trung kia” Linh Trang tức đến nghẹn thở, tuyệt vọng mà không chút giữ kẽ nào nói Chiến Hàn Quân nấm lấy bàn tay nhỏ bé của cô và ôm chặt cô vào lòng. Đau khổ nói: “Linh Trang, bình tĩnh đi. Nghe anh nói”

“Anh đối với Chu Mã không có chút tình ý nào cả. Thậm chí anh còn căm ghét cô ta. Từ lần trước cô ta ích kỷ giao em cho Điện Quân Tình ở chỗ Chu Anh Huy, anh đã hận cô ta đến tận xương tủy. Anh làm sao có thể cùng cô ta làm ra những trò hoang đường như vậy được cơ chứ?”

“Có phải em đã nghe thấy tin đồn nào không?”

Linh Trang kinh ngạc nhìn anh, dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của Chiến Hàn Quân khiến cô có chút kinh ngạc.

“Tôi đã tận mắt chứng kiến!” Cô đau lòng nói.

“Khi nào? Ở đâu?” Chiến Hàn Quân luôn cảm thấy cả hai đang có chút hiểu lâm Linh Trang tức giận đẩy anh ra”Anh có nhớ những việc tốt mà bản thân đã làm không? Làm gì phải lừa dối tôi”

“Anh thực sự không biết” Chiến Hàn Quân bực bội nói.

“Tối hôm qua anh đến vườn Hương Đỉnh dùng bữa, cô ta đưa anh về nhà. Ở trước cửa tòa nhà Ái Nguyệt của chúng ta, các người hôn hôn hít hít, tôi đã tận mắt nhìn thấy. Anh…

anh còn muốn lừa dối tôi?” Linh Trang đã khóc đến rứt ruột.

Chiến Hàn Quân đột nhiên ngồi phịch xuống giường.

Sau đó anh ta tự tát mình một cách dữ dội.

Linh Trang nhìn thấy Chiến Hàn Quân sắc mặt tái nhợt, ánh mắt thê lương, vẻ mặt chán nản. Đột nhiên cô cảm thấy có gì đó không ổn.

Chiến Hàn Quân giọng nói thì thào vang lên: “Linh Trang, cho dù em có tin hay không, tối hôm qua anh đã nhận nhầm cô ta thành em!

Đồng tử của Linh Trang mở to kinh ngạc …

Bộ quần áo trêи tay tuột xuống đất.

Chiến Hàn Quân đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Linh Trang: “Anh tưởng rằng chính em là người đến đón anh ở vườn Hương Đỉnh. Linh Trang, tha thứ cho anh, có được không?”

Linh Trang ngơ ngác gật đầu.

Cô có thể tha thứ cho Chiến Hàn Quân, cũng là dựa vào lòng tin của cô đối với anh Chiến Hàn Quân đã yêu Linh Trang nhiều năm như vậy, đặc biệt là khi Linh Trang bị trầm cảm, Chiến Hàn Quân đã có thể cùng cô vượt qua tất cả. Nghiêm Linh Trang tin rằng tình cảm của Chiến Hàn Quân dành cho cô là rất sâu sắc.

Còn về hành động của Chiến Hàn Quân đối với Chu Mã ngày hôm qua, Linh Trang thực sự rất bối rối. Nhưng Chiến Hàn Quân còn bổi rối hơn cô.

Linh Trang nói một cách tiêu cực: “Những sai lâm mà anh đã gây ra thực sự không thể chỉ vài lời nói mà em có thể tha thứ cho anh được. Thế nhưng nghĩ đến chúng ta đã vượt qua biết bao khó khăn để đến được với nhau, chúng ta càng nên trân trọng sự gắn bó không dễ dàng này. Em không muốn chúng ta có thể đồng cam cộng khổ được mà lại không thể cùng hưởng vinh hoa phú quý”